Chương 19: Cùng nhau mua đồ

19: Cùng nhau mua đồ

Hà Nhượng bị doạ sợ nhắm chặt mắt

Sau đó cậu rơi vào lòng Lâm Thiết Đoạt.

Không chỉ Hà Nhượng, Lâm Thiết Đoạt cũng đờ ra.

Vừa nãy chân Lâm Thiết Đoạt lùi lại phía sau, nhưng tay hắn lại dơ lên trước.

Hà Nhượng nhắm chặt mắt rơi vào lòng hắn, tim cậu đập thình thịch.

Khi cậu không cảm thấy đau thì cậu mới mở một con mắt ra, con mắt còn lại thì nắm chặt.

Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thiết Đoạt, con mắt còn lại của cậu cũng mở ra.

Hà Nhượng kẹp lấy eo Lâm Thiết Đoạt, tay ôm lấy cổ hắn, Lâm Thiết Đoạt ôm lấy mông cậu.

Đôi mắt long lanh của cậu nhìn Lâm Thiết Đoạt, hai chân cậu lúc đầu hơi do dự, sau đó lắc lư.

Cậu cười với Lâm Thiết Đoạt: “Anh!”

Lâm Thiết Đoạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu còn dán tấm băng dán cá nhân: “Đi xuống.”

Bảo cậu xuống, nhưng đôi tay đỡ trên mông cậu không có rời đi.

Hà Nhượng mặc chiếc quần thể thao, bàn tay Lâm Thiết Đoạt đặt trên mông cậu bóp mạnh lún sâu vào trong.

Hà Nhượng muốn nhảy xuống, bàn tay của Lâm Thiết Đoạt cũng rời đi.

Hà Nhượng hỏi hắn: “Anh, chúng ta làm sao lên trấn trên?”

Lâm Thiết Đoạt nhìn bàn tay mình, hắn cảm thấy chói mắt, nhắm mắt đi vào trong sân nhà.

Trong sân có chiếc xe máy cũ.

Hà Nhượng ngồi phía sau ôm lấy eo Lâm Thiết Đoạt, ngồi phía sau kích động thúc dục hắn đi. Hà Nhượng nghĩ Lâm Thiết Đoạt sẽ đưa cậu tới quán ăn một bữa thịnh soạn, hoặc là Lâm Thiết Đoạt hẹn trước với người ta, nhưng Lâm Thiết Đoạt lại đưa cậu tới lề đường, chỗ đó đặt mấy cái bàn, là một quán nhỏ bán bánh tương hương, bánh du tô, đậu phụ mềm.

Giống như quán ăn thường ngày.

Mà lúc nãy Lâm Thiết Đoạt ở trong thôn cố ý hỏi cậu có đi theo không.

Lâm Thiết Đoạt chắc thường xuyên tới, hắn là khách quen của quán, nhưng dường như hắn không muốn bắt chuyện với người khác.

Ông chủ cắt 2 cân bánh tương hương, còn có 5 cái bánh du tô, dùng 3 cái rổ nhỏ đựng, bà chủ lại bưng 2 bát đậu phụ đi tới.

Hà Nhượng hỏi: “Ông chủ, bao nhiêu tiền?”

Ông chủ tính toán: “36 tệ!”

Hà Nhượng móc tiền lẻ trong bao ra, đếm xong đưa cho ông.

Lâm Thiết Đoạt mặc kệ cậu, hắn bắt đầu ăn.

Hà Nhượng vừa ăn đậu phụ vừa nhìn xung quanh trấn trên có gì.

Cậu nghĩ chờ hết bận cậu cũng lên đây kiếm công việc làm.

Ở đây có sửa xe đạp, sửa xe ba bánh, có quán phở, quán ăn, nhưng quán cà phê trà sữa lại không có, cửa hàng thời trang đoàng hoàng thì có mấy quán, siêu thị lớn cũng không có.

Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy đầu cậu quay đi quay lại, cái thìa trong bát quấy nát đậu phụ, hắn hỏi cậu: “Nhìn gì thế?”

Hà Nhượng: “Mấy hôm nữa em muốn kiếm việc làm, Anh Thiết Đoạt ơi, gần đây có siêu thị nào không?”

“Siêu thị à?” ông chủ nghe xong tới bắt chuyện với Hà Nhượng, “khu thập tự đi về phía nam có một cái, cậu muốn mua gì?”

Hà Nhượng quay người hỏi ông chủ: “Ở đó tuyển người không?”

“Hả?” ông chủ sững sờ, lát sau mới lên tiếng: “Hai vợ chồng người ta tự mở quán, cần người làm làm gì?”

Hà Nhượng vừa nghe liền hiểu, người ta tự mở siêu thị, không phải siêu thị mà mình hiểu.

“Cậu muốn kiếm việc à?” ông chủ một bên tráng bánh một bên hỏi, “Nhà kia qua mấy hôm nữa xây nhà, có mấy thằng bé lớn như cậu đều tới hỏi, cậu biết xây nhà không? Trộn xi thì một ngày 60 tệ.”

“Trộn xi à?” Hà Nhượng suy nghĩ.

Một ngày 60 tệ....

Bà chủ ít khi nhìn thấy đứa bé vừa sạnh sẽ vừa xinh đẹp như Hà Nhượng, lạic ảm thấy cậu nhỏ tuổi nên khuyên: “Muốn kiếm tiền là chuyện tốt nhưng mà cậu tuổi quá nhỏ, nếu muốn kiếm tiền thì kiếm thứ gì đó ra chợ bán.”

Hà Nhượng nghe hai người nói, ở nông thôn chợ là nơi bán mọi thứ, 5 ngày mới có 1 lần, đây là cánh nhanh nhất.

Đi xa hơn nữa thì có chùa, có thể tham gia hội chùa.

Hà Nhượng ghi nhớ vào trong lòng, còn lấy ngón tay tính, chợ, chùa...

Lâm Thiết Đoạt quấy đậu phụ, liếc nhìn cậu.

Mai là có chợ, Hà Nhượng tính đi quan sát.

Ăn xong Hà Nhượng nói muốn đi mua vài thứ, Lâm Thiết Đoạt đi cùng cậu.

Hà Nhượng đi tới cái siêu thị mà ông chủ vừa nãy nhắc tới.

Ở đây là cái siêu thị lớn nhất cả trấn, nhưng không phải siêu thị trong ấn tượng của cậu,

nơi đây đường hẹp muốn đi qua phải nghiêng người.

Hà Nhượng mua bàn chải đánh răng, cậu nhìn Lâm Thiết Đoạt, cậu lại mua thêm một cái, hai cái tổng cộng 1.5 tệ.

Lâm Thiết Đoạt tưởng cậu ham rẻ nên không có hỏi.

Hắn cảm thấy ngột ngạt, không muốn đi theo Hà Nhượng vào trong mua đồ, hắn muốn ra ngoài hút thuốc.

Nhưng khi hắn xoay người, Hà Nhượng dường như bị doạ sợ nhanh tay kéo hắn lại.

Lâm Thiết Đoạt nhìn cánh tay mình bị cậu nắm lấy, hỏi cậu: “Cậu muốn làm gì?”

“Anh, anh không rời đi chứ?” Hà Nhượng sợ hãi nhìn hắn, “Em mua nhanh lắm.”

Lâm Thiết Đoạt lấy tay mình ra: “Tôi ở ngoài hút thuốc, cậu nhanh lên, lâu quá tôi không có chờ cậu nữa.”

”Được!” Hà Nhượng nở nụ cười với hắn.

Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, động tác cầm thuốc trên tay chậm lại, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.

Thằng bé năng động.

Hà Nhượng vội vàng chọn đồ, mua hai bộ bàn chải đánh răng giống nhau, lại mua hai cái cốc đánh răng giống nhau, còn tiện tay lấy hai cái khăn rửa mặt một hồng một xanh.

Còn có bát đũa... ga trải giường, tiện tay lấy luôn tất, qυầи ɭóŧ...

Ôm một đống đồ đi ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt dựa trên chiếc xe máy nhả khói, nếu có ai đi ngang qua đều nhìn theo hắn.

Cậu nhìn thấy bên cạnh có bán bánh nướng, cậu lại mua một cái bánh nướng kẹp thịt, mất 8 tệ.

Dù sao thì đi ra chợ một chuyến, còn nói với Dương Phượng Linh là đi ăn cơm, không mang gì về cho bà cũng không được.

Hà Nhượng cầm lấy đồ đạc, nhanh nhẹn leo lên ghế sau xe máy, ôm lấy eo hắn nói: “Về thôi.”

Nói xong, Hà Nhượng còn xoay đầu lại phía sau nhìn, trước khi Lâm Thiết Đoạt khởi động xe máy, cậu đội nhiên ghé lại gần tai hắn, môi cậu chạm vào tai hắn.

Lâm Thiết Đoạt trượt chân, hắn chửi được nửa câu thì tiếng cười của Hà Nhượng chắn ngang: “Anh Thiết Đoạt, hồi nãy em thấy có đứa con gái nhìn anh! Đứng ở phía sau chưa có rời đi.”