Chương 7

Sở Hạc Ngôn xem xong vở kịch nóng, lại nhân cơ hội triệu hồi hệ thống: "Thống tử, ngươi nghĩ tại sao bác gái cả lại đột nhiên tiết lộ bê bối thế? Không để lại chút mặt mũi cho bác cả, không hợp lý chút nào. Cốt truyện có phân đoạn này không? Hay là bác cả trước đó đã phát hiện ra điều gì?"

Chờ một lúc không thấy phản hồi, cậu thử hỏi thăm: "Thống tử? Ngươi ở đó không? Có nghe thấy thì đáp lại một tiếng."

Hệ thống rung lên một hồi trước khi kết nối: "Cảnh báo! Cảnh báo! Cốt truyện bị chệch hướng! Xin chủ nhân khắc phục càng sớm càng tốt!"

Sở Hạc Ngôn: "Vậy ngươi giải thích rõ, cốt truyện gốc là thế nào? Ta hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của ngươi rồi mà, tại sao lại lệch cốt truyện?"

Hệ thống: "Zzz... Lỗi không xác định, đang sửa..."

Sở Hạc Ngôn: "..."

Cứ cảm thấy cái thứ này không đáng tin cậy?

Dù sao thì dưa của tờ báo lá cải tin đồn kia thì rất chuẩn, hôm nay là lần đầu cậu được ăn dưa trực tiếp như vậy.

"Đã sửa."

Hệ thống bíp một tiếng, cuối cùng cũng phục hồi giọng nói bình thường: "Chủ nhân, trong cốt truyện không có phân đoạn này, tôi đi hỏi hệ thống chính, hiện tại phỏng đoán là thế giới này bị lỗi."

Sở Hạc Ngôn: "Lỗi gì?"

Hệ thống: "Không rõ."

Sở Hạc Ngôn rất khó hiểu: "Lỗi mà cả hệ thống chính của các ngươi còn không biết, sao mà dám để một nhân vật phản diện độc ác như ta khắc phục?"

Hệ thống cảm thấy rất tội lỗi: "Vậy à, chúng ta có thể phối hợp cùng nhau! Bối cảnh chính của bữa tiệc hôm nay là thiếu gia giả làm thiếu gia thật tự biến mình thành kẻ ngốc trước đám đông, dẫn đến một loạt mâu thuẫn sau này giữa hai người. Theo lý thuyết thì không có vấn đề gì."

Sở Ngạc Ngôn: "Vậy trong cốt truyện gốc, chuyện này có bị phơi bày không?"

Hệ thống: "Không. Cha nuôi của cậu và bác của cậu tranh quyền thừa kế lâu rồi. Cuối cùng là nhờ tài năng xuất chúng của thiếu gia thật mà ông già quyết định giao gia nghiệp cho cha nuôi của cậu.

Trong tình huống này, trừ khi ông già đột nhiên phát điên, nếu không thì không thể để bác của cậu thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.

Sở Ngạc Ngôn: "Vậy thì chẳng cứu được gì. Chúng ta chết trùm đi."

Hệ thống cảm nhận được bầu không khí đen tối dày đặc, rúc vào góc run rẩy, không dám kêu lên tiếng nào.

Một nhóm người đi qua vườn hoa ra ngoài, Lâm Thanh Lạc bỗng cười lạnh một tiếng: "Hừ, hôm nay đến lượt bọn họ."

Sở Nghiệp Thành rất tự đắc: "Tôi đã nói mà, gia đình chúng ta có chút vận may."

Hệ thống: ... Tại sao bây giờ mình nhìn ai cũng giống phản diện thế, không nên như vậy!

Sở Hoài Cẩn nhìn hai đứa em trai hỏi: "Lăng Dữ, Ngôn Ngôn, hôm nay có bị làm cho sợ không?"

Sở Lăng Dữ liếc nhìn Sở Ngạc Ngôn rồi mới nói: "Không."

Sở Ngạc Ngôn cúi đầu im lặng, Sở Hoài Cẩn lại hỏi lần nữa, cậu mới giật mình, lẩm bẩm: "À, anh cả, em không sao."

Ăn dưa rất vui.

Nếu hệ thống không vô dụng như vậy thì cậu còn vui hơn.

Sở Hoài Cẩn đã quen với hành vi thỉnh thoảng lơ đãng của cậu em, "Thế thì tốt. Tiện thể, Lăng Dữ có muốn thay bộ quần áo sạch rồi về không?"

Sở Ngạc Ngôn muộn màng nhận ra Sở Lăng Dữ vẫn chưa thay bộ quần áo bị cậu làm bẩn.

Cậu lại xin lỗi đối phương, Sở Lăng Dữ thờ ơ nói: "Không cần, về nhà thay cũng được."

Sở Hoài Cẩn cũng không ép, nói cho cùng em trai mới tìm về nhà này vẫn chưa quen thân với bọn họ, ngại ngùng là chuyện bình thường.

Khi lên xe, Sở Hoài Cẩn theo thói quen cho em trai lên trước.

Thấy Sở Lăng Dữ chủ động ngồi cạnh Sở Ngạc Ngôn, trong lòng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà không có biểu hiện khó chịu.

Trên đường đi, anh ta cầm máy tính bảng xử lý một số vấn đề công việc, lúc gần về đến nhà thì quay đầu lại phát hiện hai đứa em đều ngủ say, vai kề vai, tư thế của Sở Lăng Dữ rõ ràng nghiêng về phía Sở Ngạc Ngôn, còn Sở Ngạc Ngôn thì không thể hiện sự phản kháng, có vẻ bọn chúng không ghét nhau như anh ta lo sợ.

Sở Hoài Cẩn vui mừng cười, lén chụp một bức ảnh gửi cho cha mẹ đang ngồi ở xe khác.

Lâm Thanh Lạc dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh, cười nói: "Nhìn con trai mình kìa, đây không phải là chuyện tốt sao?"

Sở Nghiệp Thành cũng mỉm cười: "Cả hai đứa trẻ đều ngoan, đừng đánh nhau là được."

Lâm Thanh Lạc đột nhiên nhứ tới cái gì đó, "Phải rồi, hôm nay ông cũng nghe thấy phải không?"

Sở Nghiệp Thành: "Tôi thấy tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy."

Lâm Thanh Lạc: "Vậy chúng ta có nên hỏi Ngôn Ngôn xem chuyện này là thế nào không."

Sở Nghiệp Thành: "Bà nghĩ nó tự biết không?"

Lâm Thanh Lạc lắc đầu, Sở Nghiệp Thành đề nghị: "Quan sát thêm một thời gian nữa xem sao?"

Lâm Thanh Lạc: "Vậy thì quan sát thêm đi. Ông có cảm thấy, Lăng Dữ bắt đầu thay đổi thái độ với Ngôn Ngôn từ hôm nay không?"

Sở Nghiệp Thành suy nghĩ một lúc: "Có vẻ là thế, liên quan đến chuyện này sao?"

Lâm Thanh Lạc: "Không chắc, tôi thấy gần đây nó có vẻ không nghỉ ngơi tốt, tôi nghĩ nó không thích nghi với môi trường mới. Đứa trẻ này, trong lòng có chuyện cũng không nói."

Sở Nghiệp Thành an ủi bà: "Đừng vội vàng, từ từ thôi."

*

Tối hôm đó, Sở Ngạc Ngôn vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì hệ thống đột nhiên phát lệnh nhiệm vụ: "Giành căn phòng lớn nhất trong nhà với thiếu gia thật."

Sở Ngạc Ngôn mặc áo ngủ nằm trên giường, nhắm mắt hỏi: "Bao nhiêu điểm?"

Hệ thống: "Làm xong sẽ biết."

Sở Ngạc Ngôn: "Không nói thì ta không làm, minh bạch tiền lương là luật lao động cơ bản."

Hệ thống: "Chủ nhân không thể nói thế được! Làm nhiệm vụ cũng là vì lợi ích của chủ nhân mà, cốt truyện sụp đổ thì không có lợi cho ai cả."

Sở Ngạc Ngôn: "Không phải đã sụp rồi sao?"

Hệ thống: "Đó là tai nạn, hệ thống chính sẽ tiếp tục kiểm tra nguyên nhân sự cố, còn nhiệm vụ được phân cho chúng ta vẫn phải hoàn thành tốt."

Sở Ngạc Ngôn: "Một ngàn điểm, nếu không thì không bàn."

Hệ thống do dự một lúc mới nói: "Ban đầu là ba trăm điểm, tính thêm phụ cấp tăng ca cho cậu lên năm trăm điểm được không? Một ngàn thực sự quá nhiều, hệ thống chính sẽ gây phiền toái với tôi."

Sở Ngạc Ngôn cuộn chăn che người, nhắm mắt ngủ, bất kể hệ thống nói gì, cậu cũng giả vờ như không nghe thấy.

Cuối cùng hệ thống không thể không nhượng bộ: "Được rồi, một ngàn thì một ngàn, tiểu tổ tông của tôi ơi, bây giờ chúng ta có thể đi làm nhiệm vụ rồi chứ?"

Sở Ngạc Ngôn lúc này mới lười nhác bò dậy, cậu tìm người giúp việc lấy một cốc sữa nóng, rồi từ từ lững thững đến cửa phòng của Sở Lăng Dữ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Khi Sở Lăng Dữ mở cửa, bàn tay còn lại đang lau tóc, rõ ràng là vừa tắm xong.

Sở Ngạc Ngôn lười nhác dựa vào cửa: "Tiện cho tôi vào trong không?"

Động tác của Sở Lăng Dữ dừng lại: "Có chuyện?"

Sở Ngạc Ngôn làm bộ gật đầu, Sở Lăng Dữ nghiêng người cho cậu đi vào, vẫn lau tóc hỏi: "Có chuyện gì?"

Sở Ngạc Ngôn đưa sữa cho anh, nói thẳng vào vấn đề: "Cậu có phiền nếu đổi phòng với tôi?"

Sở Lăng Dữ không nhận, ngẩng lên hỏi: "Tại sao?"

Sở Ngạc Ngôn thoải mái đặt cốc sữa lên tủ đầu giường, rồi như không xương trải mình xuống giường: “Tôi thích ngủ ở đây.”