Trước khi kết hôn, mẹ cậu ta đã nổi tiếng là tiểu thư tài sắc vẹn toàn trong giới thượng lưu, hồi đó ông nội đích thân đến nhà ngoại cầu hôn, về làm dâu nhà họ Sở theo đúng lễ nghi, bà nội trước khi mất còn chuẩn bị cho mẹ cậu ta là người kế thừa vị trí bà chủ tiếp theo của nhà họ Sở.
Trái lại, chú hai và thím hai thì bảo là theo đuổi tình yêu tự do, thực chất chỉ là ăn ở với nhau chứ không cưới.
Nếu không phải thím hai vì cái bụng to mà ép cưới, thì làm sao ông nội chấp nhận để một người phụ nữ như vậy vào cửa nhà họ Sở.
Cho dù người nhà họ Sở thật sự có người nɠɵạı ŧìиɧ, thì cũng chỉ có thể là thím hai, tuyệt đối không phải mẹ của cậu ta!
Anh họ thứ hai tức giận muốn bắt Sở Hạc Ngôn nói rõ, nhưng bị bác gái cả dùng ánh mắt nghiêm khắc cản lại.
Sở Hạc Ngôn say sưa ăn dưa, hoàn toàn không nhận ra bão tố ở thế giới bên ngoài, tự thở dài một hơi: [Quả thực, hôn nhân sắp đặt không hay. Bác gái cả có người mình thích nhưng bị gia đình ép buộc kết hôn, cũng đáng thương.]
Anh họ thứ hai: Ai đáng thương cơ chứ? Ai cho phép mày bịa đặt người khác như vậy?
Cậu ta tức giận đến mức muốn đánh người.
Sở Lăng Dữ lần đầu tiên thấy mẹ che chở cho Sở Hạc Ngôn, bác gái cả kéo anh họ thứ hai lại, cố ngăn cản cậu ta làm lớn chuyện.
Những người khác ăn dưa, không nhịn được thì thầm bàn tán.
Bác cả có ánh sáng xanh trên đầu, đột nhiên đập mạnh xuống bàn, quát bác gái cả và anh họ thứ hai: “Đủ rồi! Nín hết cho tôi!”
Sở Hạc Ngôn giật mình, "Bác cả, bác sao vậy? Dù anh họ thứ hai nói năng không hay nhưng cháu biết anh ấy cũng không cố ý chia rẽ mối quan hệ giữa cháu và Lăng Dữ, bác cả đừng giận."
Giọng điệu của cậu ấy rất chân thành, như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Lần này bác cả không chỉ có cái đầu xanh mà cả mặt cũng xanh vì tức.
Ông ta không mù và ông ta thấy rõ ràng sự lúng túng của vợ mình.
Nhưng ông không thể chất vấn đối phương trước mặt nhiều người như vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bác gái cả, ám chỉ nói: "Còn chưa đủ xấu hổ, dẫn đứa con bị bà nuông chiều hư về nhà suy ngẫm đi."
Bác gái cả chưa kịp nói gì, anh họ thứ hai đã nổi giận: "Cha, ý cha là sao? Cha cũng nghĩ con không phải con ruột của cha sao?"
Sở Hạc Ngôn thắc mắc: [Sao anh họ thứ hai biết chuyện này? Hay là anh ta đã phát hiện ra mình không phải con đẻ của bác cả từ lâu rồi?]
Ban đầu bác cả chỉ nghĩ che giấu chuyện nhục nhã trong nhà, nhưng giờ bị chọc tức đến mức mất hết lý trí, tát anh họ thứ hai một cái rồi chửi: "Thằng ngốc! Câm miệng!"
Anh họ thứ hai bị choáng váng, không thể tin được, ôm mặt nhìn cha mình, nước mắt lập tức tuôn trào: "Cha! Mẹ con gả cho cha nhiều năm như vậy, sao cha không tin bà ấy chút nào?"
Bác gái cả thấy nửa mặt con trai sưng vù lên, lòng đau như cắt.
Bà ta biết chuyện này không còn cứu vãn được nữa, ông già chắc chắn sẽ bắt chồng con bà làm xét nghiệm DNA và bà ta không có thời gian để làm giả.
Ông lão cổ hủ đó rất coi trọng huyết thống, sẽ không dung túng cho bất cứ ai không có quan hệ máu mủ với họ Sở trong gia phả.
Lúc đó, vì danh dự gia tộc, nhà họ Sở rất có thể sẽ đuổi con trai bà ra nước ngoài tự sinh tự diệt, giam cầm hoặc nhốt thẳng bà ta vào trại tâm thần.
Nếu ông già tàn nhẫn hơn chút nữa, cả hai mẹ con bà có thể sẽ bỏ mạng.
Vậy thì cứ xé rách mặt trước mọi người luôn đi!
Bác gái cả hít sâu một hơi, chỉ thẳng mũi vào mũi bác cả, hét lớn nhất có thể: "Sở Kiến Thành, bao nhiêu năm rồi, ông là thứ đàn ông vô dụng, đã ngủ với bao nhiêu đàn bà bên ngoài? Tại sao vẫn không có nổi một đứa con ngoài giá thú, trong lòng ông không tính đến chuyện đó sao? Tôi chỉ muốn có một đứa con của riêng mình, có gì sai sao? Mọi người bình phẩm xem, tôi sai chỗ nào!"
Sở Hạc Ngôn sốc tận óc: [Bác cả lại bất lực á? Không, hoá ra bác cả không có khả năng sinh sản?]
Đám người ăn dưa cùng sốc theo cậu.
Sở Lăng Dữ thấy có người thậm chí còn liếc nhìn xuống phía dưới của bác cả.
Bác cả mặt đỏ gay chửi: "Con đĩ này! Nói nhảm cái gì!"
Anh họ thứ hai như sét đánh ngang tai, đầy hoài nghi nhìn mẹ mình: "Mẹ, ý mẹ là sao?”
Bác gái cả lạnh lùng cười nhạt: "Ý gì à? Chồng tốt của tôi là thái giám, ông ta không bao giờ có con được! Cả đời cũng không! Tôi cưới hắn có khác gì góa phụ?"
Mọi người trợn mắt, không ai ngờ bà ta lại nói thẳng ra như vậy.
Mọi người hiểu những lời này chí mạng như thế nào đối với một người đàn ông, nhất là đàn ông quyền cao chức trọng.
Sở Lăng Dữ nghe thấy trong lòng bác cả gầm rú điên cuồng, từ khi sinh ra đến giờ người đàn ông này chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, ông ta hoàn toàn mất khôn, tay giơ lên định tát bác gái cả.
Thấy vậy, anh họ thứ hai lần đầu tiên lấy hết can đảm đối đầu với cha, che chở cho bác gái cả, chặn cái tát của bác cả.
Bác cả chửi một tiếng "nghiệt chướng", hai cha con nhanh chóng xô xát thành một đống.
Bác gái cả muốn bảo vệ con trai mình, vô tình bị một cái tát, cây trâm ngọc trên đầu rơi xuống, vỡ làm đôi, tóc cũng rối bù, trông trở nên phát cuồng, khác hẳn với hình ảnh quý phu nhân đoan trang thường ngày.
Lâm Thanh Lạc vốn không ưa bác gái cả, giả vờ khuyên nhủ hai câu rồi lạnh lùng quan sát, một tay che chở con trai đứng trong vùng an toàn xem kịch.
Sở Lăng Dữ bị tiếng lòng của nhóm người ăn dưa chung quanh đây làm đầu nhức muốn nứt, nghĩ đến chuyện bất thường xảy ra khi tiếp xúc với Sở Hạc Ngôn, anh không nhịn được di chuyển lại gần Sở Hạc Ngôn, giả vờ vô tình chạm nhẹ vào vai cậu.
Trong đầu lập tức yên tĩnh.
Thật sự có tác dụng!
Ánh mắt Sở Lăng Dữ sáng lên, lại dựa sát vào cậu thêm chút nữa.
Sở Hạc Ngôn đang ăn dưa liếc mắt nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh không được bình thường, ngập ngừng hỏi: "Cậu khó chịu?"
Sở Lăng Dữ do dự nói: "Hơi chóng mặt."
Sở Hạc Ngôn: "Vậy tôi đỡ cậu nhé? Hay là ngồi nghỉ đi?"
Cuối cùng, Sở Lăng Dữ có cơ hội công khai tựa vào cậu, nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm: "Như thế này là được rồi, cảm ơn."
Từ khi bắt đầu vì một số lý do mà nghe thấy tiếng lòng của người khác, anh đã không thể nghỉ ngơi tử tế được trong vài ngày, ban đêm ngủ cũng rất không yên, ban ngày lại càng không có phút nào thảnh thơi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này anh sẽ phát điên mất.
Lúc này, Sở Hạc Ngôn giống như phao cứu sinh với anh, cuối cùng anh cũng có thể thư giãn được.
Bác cả và anh họ thứ hai vẫn đang đánh nhau, cha Sở muốn can ngăn nhưng ông chỉ đấu võ mồm, nhào vô cũng chỉ bị anh trai già nua và cháu trai trẻ khỏe vô tình làm liệt.
Anh cả Sở Hoài Cẩn vội khuyên: "Cha, con đã sai người đi gọi ông nội rồi, cha hãy mời khách ra nơi khác nghỉ trước đi."
Cha Sở sơ tán khách khứa ra ngoài theo lời con trai, mọi người vẫn chưa nhìn đủ nhưng cũng biết tiếp tục ở lại đây không hợp lễ.
Trước khi đi, bọn họ không nhịn được suy nghĩ, thảo nào Sở lão gia rõ ràng không thích gia đình con thứ nhưng vẫn không giao gia nghiệp cho gia đình con cả.
Trước đây nhiều người đoán là vì Sở Hoài Cẩn của gia đình con thứ giỏi hơn Sở Hoài Du của của gia đình con cả, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ ông già kia đã có những cân nhắc riêng từ lâu rồi.
Dù sao thì hôm nay cũng không uổng công đến, ăn dưa trực tiếp thế này thật kí©h thí©ɧ!