Chương 20

Giọng điệu Sở Hạc Ngôn rất khó chịu, nghe như đang mỉa mai châm chọc.

Nhưng Sở Lăng Dữ không tức giận, thậm chí còn cười khẽ: "Tôi không sao, đừng sợ."

Lâm Thanh Lạc và Sở Nghiệp Thành cũng vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng của Sở Lăng Dữ, Sở Hoài Cẩn không biết tìm ở đâu ra một hộp cứu thương, lấy bông băng và iodine ra xử lý vết thương cho Sở Lăng Dữ ngay tại chỗ.

Cả nhà họ Sở rối tung lên, cho đến khi Sở Kiến Thành bị cảnh sát áp giải đi, mọi người mới dần bình tĩnh lại sau cú sốc vừa rồi, một số người già suýt ngất xỉu.

Sở lão gia cũng không khá hơn là mấy, người chăm sóc thấy vẻ mặt ông khác thường, lập tức cho ông uống thuốc trợ tim, đỡ ông ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi lâu mới ổn định trở lại.

Mọi người chen chúc nhau, lòng còn sợ hãi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không ai dám là người đầu tiên lên tiếng.

Sở lão gia như già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát, ông yếu ớt phất tay: "Tất cả về đi, gia đình con thứ ở lại."

Những người khác không dám nói thêm lời nào, lật đật rời khỏi dinh thự.

Đợi đến khi những người không liên quan đều đi khỏi, Sở lão gia xác nhận Sở Lăng Dữ không sao, rồi gọi Sở Hạc Ngôn lại hỏi: "Con biết những chuyện này từ đâu?"

Sở Hạc Ngôn cũng bị dọa không kém: "Ông nội, ông nói đến chuyện gì ạ?"

Sở lão gia liếc nhìn cậu: "Đừng giả ngốc với ta, ta đã nghe hết rồi."

Hệ thống vẫn cứ báo động không ngừng, Sở Hạc Ngôn bây giờ không rảnh để quan tâm tới nó, cậu nhịn cơn nhức đầu tổng hợp suy nghĩ.

Cậu tỏ ra vẻ sợ hãi, lắp bắp nói: "Ra là... ra là mọi người có thể nghe thấy sao? Ông nội, con không cố ý che giấu, chỉ là chuyện này con cũng nói không rõ. Con cũng không biết tại sao, bỗng nhiên một ngày trong đầu con có thêm một giọng nói, tự xưng là hệ thống nào đó. Nó nói với con một số chuyện, con cũng không biết thật giả thế nào, nên không dám nói với ai. Không ngờ mọi người lại có thể nghe được con nghĩ gì, sao lại như vậy chứ?"

Những gì cậu ấy nói không có một lời nào là dối trá, chỉ là che giấu một vài thông tin.

Sở lão gia im lặng không nói. Sở Hạc Ngôn quay lại nhìn những thành viên khác trong nhà: "Cha mẹ, anh trai, Lăng Dữ, trước đây mọi người cũng nghe thấy phải không? Tại sao không ai nói với con?"

Những người khác chưa kịp mở miệng, Sở Lăng Dữ nhanh chóng nói: "Tôi không nghe được."

Anh cũng không nói dối, anh thực sự không thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn.

Tuy nhiên, anh ấy có thể nghe được nội tâm của tất cả những người khác, kể cả suy tư sâu xa của Sở lão gia.

Ngoài Sở Hạc Ngôn, tất cả mọi người trước mặt anh đều không có bí mật.

Ngay cả khi Sở Hạc Ngôn không tiết lộ, anh ấy cũng sẽ lôi tất cả những âm mưu xảo quyệt của Sở Kiến Thành ra ánh sáng.

Sở Hoài Cẩn nhìn Sở Hạc Ngôn giải thích: "Nghe được tiếng lòng của người khác, chuyện này quá huyền bí, trước đây anh cũng không chắc đó là thật hay là mình bị ảo giác, dù sao không phải lúc nào cũng nghe được tiếng lòng của em, bây giờ anh cũng không biết em nghĩ gì nữa."

Sở Nghiệp Thành và Lâm Thanh Lạc cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, chúng ta chưa rõ tình huống, cũng sợ nói ra sẽ làm con sợ hãi."

Vẻ mặt Sở Hạc Ngôn vẫn rất bất an, cậu lại nhìn ông nội, bất lực hỏi: "Ông nội, ông nói bây giờ phải làm sao? Con sẽ không bị người ta bắt đi vì coi là quái vật chứ?"

Sở lão gia rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó, Sở Nghiệp Thành không nhịn được nói: "Cha, không biết cha còn nhớ không, hồi Ngôn Ngôn còn nhỏ có một thầy bói nói vận mệnh của nó đặc biệt, giống như đã bị sửa đổi, sau này có thể sẽ có duyên kỳ ngộ. Con đang nghĩ, duyên kỳ ngộ mà thầy bói nói có thể là ám chỉ chuyện này không?"

Sở Hoài Cẩn lại nhấn mạnh vào khía cạnh khác: "Ông nội, nếu không có tiếng lòng của Ngôn Ngôn, thì thân phận của Hoài Du có thể vẫn còn bị che giấu đến bây giờ, chuyện của cậu ruột cũng rất có thể không được phát hiện sớm. Giả sử những thông tin Ngôn Ngôn nhận được đều là sự thật, theo tình huống đó suy luận, thì ngay cả con cũng có khả năng bị ma túy hại chết. Nói một câu không hay, cho dù bác cả thành công tiếp quản nhà họ Sở, tài sản mấy chục năm tích lũy của nhà chúng ta thực sự rất có thể bị hủy hoại trong tay bác cả."

Sở lão gia không thể không biết những điều cháu trưởng nói, ông lại nhìn kỹ đứa trẻ không có huyết thống nhưng có duyên phận với gia đình họ, thở dài: "Thôi, những chuyện này không đến lượt các con lo, còn ông già này đây sẽ gánh vác cho các con."

Sống đến tuổi này, ông chắc chắn biết cách giảm thiểu thiệt hại tối đa.

Con cả đã vô dụng, giờ ông chỉ còn một người con trai và hai đứa cháu nội ruột, nhìn cách Sở Lăng Dữ vừa mới không để ý đến sự an toàn của bản thân mà muốn cứu Sở Hạc Ngôn, cộng với cô con dâu cứng đầu và người con trai yêu vợ hết mực, còn có cháu nội tuy xuất sắc nhưng quá coi trọng cảm xúc, nếu ông không che chở Sở Hạc Ngôn, những đứa trẻ này chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì.

Hơn nữa, Sở Hạc Ngôn có duyên kỳ ngộ này, nếu sử dụng đúng cách, đối với nhà họ Sở không phải là điều xấu.

Nghe ông nói vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hạc Ngôn vội nói: "Cám ơn ông nội!"

Cuối cùng cũng vượt qua được rào cản này.

Trước đây cậu có hỏi hệ thống liệu trong thế giới này có thể tồn tại độc tâm thuật hay không, hệ thống nói không thể, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ.

Những ngày qua cậu liên tục thử nghiệm nhiều cách để kiểm chứng, trong lòng cũng có một số phỏng đoán.

Cậu vốn không nghĩ sẽ tiết lộ sớm như vật, nhưng cậu cũng không thể đứng nhìn Sở Kiến Thành bắt nạt cả nhà mình.

Làm như vậy có hơi liều, nhưng xét theo kết quả, cậu không sai khi đánh cược.

Sở Hạc Ngôn vui vẻ khẽ nhếch mép, không uổng công cậu bỏ hơn 100 điểm để mua một đống báo lá cải, may mắn kịp thời tìm được thông tin cần tìm.