- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ
- Chương 6: Tôi không có quần áo khác để mặc
Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ
Chương 6: Tôi không có quần áo khác để mặc
Trong lòng Lộ Quy Chu có chút ngạc nhiên, da thịt cậu thiếu niên non mềm, vừa nhìn là biết chưa từng phải động tay làm việc nặng, quần áo trên người cũng là loại chất liệu tốt nhất, chắc hẳn xuất thân từ một gia đình giàu có. Dù bây giờ mất trí nhớ, nhưng cũng không nên theo bản năng cẩn thận đến vậy…
Lộ Quy Chu suy nghĩ một lát, rồi mới tìm ra từ thích hợp để miêu tả — thật cẩn thận, thậm chí đến mức có chút hèn mọn.
Lộ Quy Chu không thể chịu nổi khi thấy gương mặt xinh đẹp như vậy lại lộ ra vẻ đáng thương, anh mở miệng: “Không cần xin lỗi tôi.”
Quý Tinh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông, cậu nắm chặt chăn, há miệng định nói gì, nhưng rồi nhớ đến lời Lộ Quy Chu vừa ra lệnh, cậu lại ngậm miệng, cắn nhẹ vào môi mình.
Lộ Quy Chu nhìn thấy hết mọi động thái của cậu, đột nhiên tự hỏi bản thân, liệu vừa rồi mình có nói gì đó quá đáng không? Nếu không, sao cậu lại trông như vừa chịu ủy khuất lớn đến vậy?
Lộ Quy Chu vốn không phải là người giỏi giải thích. Thực tế, ạn hầu như chẳng bao giờ giải thích lời nói hay hành động của mình. Nhưng lúc này, anh lại không kiềm được mà mở miệng giải thích: “Tôi không trách cậu đâu.”
“Thôi.” Anh cũng nhận ra rằng mình thật sự không giỏi giải thích, “Thu dọn một chút, trước tiên lên ăn chút gì đó đi.”
Quý Tinh Nhiên không biết phải nói gì để không làm Lộ Quy Chu tức giận, chỉ dám lặng lẽ gật đầu.
Khi Quý Tinh Nhiên rửa mặt xong và xuống lầu, Lộ Quy Chu đang ngồi ở phòng khách chơi với Trái Dừa. Hắn ngồi trên ghế sofa đối diện sân, vô tư ném quả bóng về phía trước, Trái Dừa với đôi mắt đen láy chạy theo đuổi quả bóng, cơ thể đầy lông xù của nó rất linh hoạt, và nó nhặt bóng một cách chính xác.
“Gâu!” Con chó lớn lông trắng hiển nhiên rất hưng phấn khi bắt được quả bóng, đuôi nó gần như vẫy như cánh quạt. Cắn quả bóng trở lại, nó tình cờ chạy qua Lộ Quy Chu và đâm thẳng vào chân Quý Tinh Nhiên, không thể dừng lại kịp do chạy quá nhanh.
Cú đâm của một con chó nặng vài chục cân không phải là điều đơn giản, ít nhất đối với Quý Tinh Nhiên vào lúc này.
Bị lực va chạm đẩy mạnh, Quý Tinh Nhiên đập lưng vào lan can, cảm thấy đau nhưng vẫn chịu đựng được.
Cậu chỉ hơi nhíu mày rồi thả lỏng, Trái Dừa hiển nhiên không hề nhận thức được trọng lượng của mình, cắn quả bóng rồi nhét vào tay Quý Tinh Nhiên, và rất tự nhiên dúi đầu vào lòng cậu.
Quý Tinh Nhiên vốn rất thích những sinh vật lông mềm lớn như vậy. Một tay cậu cầm quả bóng ướt nước miếng, tay kia gần như không thể kiềm chế được mong muốn vuốt ve Trái Dừa, nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế và không chạm vào sinh vật đáng yêu đó. Đôi mắt đẹp của cậu lộ rõ vẻ tò mò và yêu thích.
“Cậu có thể sờ Trái Dừa, nó rất thích cậu,” Lộ Quy Chu nói, không thể không để ý đến vẻ do dự của cậu thiếu niên. Ánh mắt anh dừng lại trên bộ quần áo của Quý Tinh Nhiên.
Quý Tinh Nhiên vẫn mặc bộ đồ ngủ từ tối qua, đó là quần áo của Lộ Quy Chu hồi cấp ba.
Lộ Quy Chu mơ hồ nhớ lại, khi mua bộ quần áo này thì nó đã hơi chật, khi đó anh đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, chỉ mặc một hai lần rồi không dùng nữa. Không ngờ chú Ngô lại giữ lại và cất đến bây giờ.
Quý Tinh Nhiên cầm quả bóng, nhìn ánh mắt của Lộ Quy Chu, nhận ra anh đang nhìn vào quần áo của mình. Cậu đoán được đây là quần áo của Lộ Quy Chu, và cảm thấy bối rối: “Tôi không có quần áo khác để mặc.”
Cậu thiếu niên lại trông như thể đã làm điều gì đó sai.
Lộ Quy Chu nhìn Quý Tinh Nhiên, nghĩ trong lòng như vậy.
“Đừng…” Quý Tinh Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Lộ Quy Chu, cậu như thể là một kẻ phạm tội đang đứng dưới ánh đèn chói lóa để chịu phán xét. Cậu theo bản năng định xin lỗi, nhưng rồi nhớ lại lời của Lộ Quy Chu rằng không thể nói “thực xin lỗi,” nên lại nuốt lời vào trong.
Quý Tinh Nhiên không biết phải làm gì bây giờ, cậu cắn môi, quyết định giữ im lặng, dù người kia nói gì đi nữa cậu cũng không dám lên tiếng.
Nhưng rồi, Quý Tinh Nhiên chờ mãi vẫn không thấy Lộ Quy Chu nói gì. Cậu lén nhìn lên và thấy người đàn ông trong phòng khách đang cau mày. Cả người ạn đã mang hơi thở lạnh lẽo, giờ lại càng giống như đang đứng giữa một cơn lốc xoáy.
Quý Tinh Nhiên không hiểu, chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Cậu vội vàng rút lại ánh mắt, cúi đầu, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ sự trừng phạt nào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ
- Chương 6: Tôi không có quần áo khác để mặc