Lộ Quy Chu dừng lại một chút, phản ứng xem cái "người kia" là ai, chuyện về đêm qua, anh đều đã quên, hình như anh tối hôm qua có mang một thiếu niên trở về.
Lộ Quy Chu xoa xoa đầu bé cún Samoyed, rũ mắt suy tư một lát, người là hắn đem về đây, cũng nên nhìn xem như thế nào, nếu là người không có việc gì thì có thể để cậu ấy rời đi.
Lộ Quy Chu đứng dậy, Trái Dừa phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau, có một đoạn thời gian chưa thấy được chủ nhân, nó hiển nhiên rất nhớ mà bám theo Lộ Quy Chu.
Lộ Quy Chu đứng dậy, Trái Dừa phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau, có một đoạn thời gian chưa thấy được chủ nhân, nó hiển nhiên rất nhớ mà bám theo Lộ Quy Chu.
“Cậu ấy thế nào, bác sĩ nói tình hình sao rồi?” Tối hôm qua vội vàng mở họp, bác sĩ tới hắn cũng không có để ý.
“Bác sĩ nói không có việc gì, có thể là đi trong mưa lâu,thân thể lại tương đối suy nhược, thể lực chống đỡ hết nổi liền té xỉu.”
Chú Ngô cùng Trái Dừa người bên trái vật bên phải đi theo đằng sau Lộ Quy Chu, “Rạng sáng cậu ấy sốt cao, người nóng như lửa đốt, bác sĩ đã giúp cậu ấy ngâm trong nước một thời gian để giảm nhiệt độ, sau đó châm cứu y học. Nãy bác sĩ đã rút châm xong rồi rời đi."
Lộ Quy Chu gật đầu, áp lên tay nắm cửa phòng khách, đẩy cửa ra nhẹ nhàng, động tác như sợ người bên trong bị đánh thức, sau đó xoay người nói chuyện với bé Trái Dừa: "Trái Dừa, nhớ ở bên ngoài chờ, không được theo vào nghe chưa!"
Samoyed không hiểu vì sao chủ mình không cho vào, có chút mất mát mà ủ rũ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời mà ngồi chờ trước cửa, hai đôi mắt đen to tròn như quả nho ngoan ngoãn mà nhìn Lộ Quy Chu.
Chú Ngô đứng yên cùng Trái Dừa bên cạnh rồi nói với cậu chủ: "Thiếu gia, tôi cũng không đi vào."
Lộ Quy Chu gật đầu: "Chú Ngô, chú đã vất vả cả đêm qua rồi, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm, mọi việc trong nhà có thế giao cho người khác cũng được."
Chú Ngô là quản gia trong nhà, trước luôn đi theo mẹ của Lộ Quy Chu, cùng nhau tới Lộ gia, sau thì cha mẹ hai người đều ly hôn, mẹ anh liền xuất ngoại chưa trở về, ông liền đi theo Lộ Quy Chu. Nên anh vẫn luôn coi chú Ngô là một vị trưởng bối trong nhà.
Chú Ngô mỉm cười: "Vậy phiền toài thiếu gia để ý đến đứa trẻ kia nhiều hơn rồi."
Lộ Quy Chu vào phòng, đóng cửa lại, ánh sáng yếu dần đi. Bức màn dày nặng được che lại tránh ánh sáng lọt vào, chiếc đèn bên cạnh mép giường nỗ lực xua tan đi cái bóng tối trong căn phòng vào ban ngày.
Lộ Quy Chu đi đến mép giường, trên giường có người con trai an tĩnh mà nằm, trên người được che lại bởi một lớp chăn mỏng, cánh tay được đặt trên lớp chăn ấy, lộ ra khung xương và làn da trắng nõn, những ngón tay thon dài tinh xảo, trên mu bàn tay còn dán vết băng gạt.
Trên chiếc gối trắng mềm mại hắt sáng, thiếu niên gối đầu nằm đó, vì nhiệt độ quá cao mà hai gò má như chiếc ngọc sứ trắng trẻo hiện lên nét ửng hồng, nhưng đồng thời cho người ta biết thiếu niên này còn đang sống, đang ấm ấp mà lặng yên nằm đó tĩnh dưỡng.
Lộ Quy Chu hơi cúi người xuống, đưa tay gần hơn đến thiếu niên, nếp nhăn giữa hai lông mày của thiếu niên bị khóa chặt. Lộ Quy Chu vươn tay, theo bản năng muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày của cậu.
Khi đầu ngón tay chạm vào làn da của thiếu niên, cảm giác ấm áp tinh tế truyền đến. Đây là lần thứ hai Lộ Quy Chu chạm vào làn da của cậu; lần đầu tiên là đêm qua dưới cơn mưa, làn da của cậu lạnh băng, không giống như người thường.
Lẽ ra lần này phải là lần thứ ba, nhưng tối qua anh như bị mê hoặc, suýt nữa đã làm hỏng quần áo của thiếu niên, may mắn là kịp thời tỉnh lại. Vì vậy, đây mới là lần thứ hai.
Khi Lộ Quy Chu vẫn chưa có động tác gì, thiếu niên đã khẽ run rẩy lông mi, cặp mắt đẹp đẽ từ từ hiện ra.
Lộ Quy Chu ngạc nhiên một chút, thu tay lại, nhẹ nhàng cười: “Người đẹp khi ngủ cần một nụ hôn mới tỉnh dậy, còn cậu thì chỉ cần một cái chạm nhẹ đã tỉnh.”
Quý Tinh Nhiên mở mắt thấy một người đàn ông lạ, cậu hoảng sợ, chống người ngồi dậy đột ngột. Động tác quá lớn khiến cơ thể cậu quá yếu, hành động này gần như làm cạn kiệt sức lực của cậu.
Cậu mệt mỏi dựa vào đầu giường, tất cả mọi thứ trước mắt đều mơ hồ và mờ ảo. Cậu cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, đầu thì đau như búa bổ. Cậu từ từ hồi phục, tầm nhìn cuối cùng cũng rõ ràng. Cậu nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng bên mép giường, mơ hồ và cảnh giác hỏi: “Anh… anh là ai?”
Lộ Quy Chu trước đây thấy động tác hoảng sợ của thiếu niên, rất ân cần đứng bên không phát ra âm thanh. Lúc này, anh vẫn chưa nhận ra tình hình nghiêm trọng, không để ý nói: “Này người qua đường, giờ cậu đã tỉnh, liên hệ với người nhà của cậu để họ đưa cậu về.”
“Người nhà…” Quý Tinh Nhiên cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, nhưng phát hiện đầu mình trống rỗng, không thể nghĩ ra gì. Cậu thậm chí không biết tên mình là gì, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng và buồn bã vô danh.