Lộ Lương Triết xem hắn như vậy buồn cười: "Ăn ngon thì chúng ta lần sau còn có thể cùng nhau đến."
Quý Tinh nhiên nghe thế, động tác hơi hơi dừng lại, rồi sau đó khô cằn mà cười một chút, không nói thêm gì nữa. Hắn không biết phải nói sao với Lương Triết, rằng bọn họ về sau sẽ không còn cùng nhau đến đây nữa.
Lộ Lương Triết phát hiện Quý Tinh nhiên cố tình lảng tránh, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy bé ngoan?"
Quý Tinh nhiên từ tối hôm qua đã nghĩ đến giờ phút này, chỉ có thể nghĩ ra một cách tương đối uyển chuyển để từ chối. Lộ Lương Triết cho cậu mượn di động và đặt vào trong túi, Quý Tinh nhiên thường thường liền duỗi tay vào túi vuốt ve, lúc này rốt cuộc lấy ra.
Quý Tinh nhiên vẫn rất khó để thần thái tự nhiên khi từ chối lòng tốt của người khác, cậu mở miệng, thanh âm rất nhỏ, cũng không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của Lương Triết: "Anh Lương Triết, cái di động này, tôi phải trả lại anh."
Di động ở lòng bàn tay mãi không được người ta cầm lại. Quý Tinh nhiên tay vẫn còn dừng lại giữa không trung.
Một lát sau, Lộ Lương Triết mở miệng, ngữ khí có phần hạ xuống: "Bé ngoan, sao vậy, không phải chúng ta đã nói là bạn bè sao? Tôi thấy bạn bè không có di động không tiện, nên tôi cho cậu mượn, giữa bạn bè với nhau, chuyện này có gì phải ngại đâu?"
"Cảm ơn anh Lương Triết." Quý Tinh nhiên thanh âm tận lực nhẹ nhàng tự nhiên, "Hiện tại tôi đã có di động rồi, cái này là ngài ấy cho tôi mượn, cho nên hiện tại có thể trả lại anh."
Quý Tinh Nhiên lộ ra tươi cười, không muốn làm bạn bè thương tâm: "Cảm ơn anh Lương Triết đã cho em mượn di động, trong khoảng thời gian này thật sự cần phương tiện để gọi nghe không ít."
Lộ Lương Triết cầm lấy di động mà lặng lẽ nằm trong tay Quý Tinh nhiên, hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng: "Có phải hay không Lộ Quy Chu nói cậu không cần lấy?"
Quý Tinh Nhiên cười gượng, gương mặt hơi cứng đờ. Vẫn chưa kịp nghĩ cách trả lời, điện thoại của cậu đã reo lên. Đó là chiếc điện thoại mà Lộ Quy Chu đưa cho cậu tối qua, cất trong túi áo.
Quý Tinh Nhiên cảm thấy như được cứu rỗi, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của Lộ Lương Triết, lấy điện thoại ra. Khi thấy tên "Lộ Quy Chu" hiện lên trên màn hình, cậu hơi sửng sốt, theo phản xạ úp điện thoại xuống để Lộ Lương Triết không nhìn thấy.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Quý Tinh Nhiên mỉm cười: "Anh Lương Triết, em ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Lộ Quy Chu gọi cuộc đầu tiên, vì không có ai bắt máy nên tự động ngắt. Khi Quý Tinh Nhiên bước ra cửa sau của quán cà phê, cuộc gọi thứ hai của Lộ Quy Chu lại đến.
Quý Tinh Nhiên nhấc máy, nhưng ở đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở nhẹ, không có âm thanh nào khác.
Sau một lúc im lặng, Quý Tinh Nhiên thử thăm dò: "Lộ tiên sinh?"
Lộ Quy Chu như mới nhận ra, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đang ở đâu?"
"Em..." Giọng nói của Lộ Quy Chu qua điện thoại có chút khác lạ, Quý Tinh Nhiên không thể nhận rõ cảm xúc của anh, nhưng vẫn chột dạ mà dừng lại một chút, "Em đang ở quán cà phê cùng bạn, bánh kem ở đây ngon lắm."
"Bạn?" Lộ Quy Chu cười nhẹ một tiếng, "Lộ Lương Triết à?"
Bị phát hiện ra bí mật, Quý Tinh Nhiên lập tức im lặng, không biết phải nói gì.
Lộ Quy Chu không nổi giận, giọng anh thậm chí rất bình tĩnh: "Bé ngoan, tối qua tôi đã nói với cậu, không cần gặp hắn nữa, đúng không?"
Quý Tinh Nhiên cắn vào môi dưới, cậu biết điều đó, vì thế hôm nay cậu mới đến để trả lại điện thoại cho Lộ Lương Triết, định sẽ cắt đứt liên lạc với anh ta. Nhưng tại sao lại phải ép buộc cậu như thế này? Ngay cả cơ hội từ biệt bạn bè cũng không cho.
Đây là người bạn duy nhất mà cậu có trong trí nhớ.
Trong miệng lan tràn mùi máu tươi, Quý Tinh Nhiên trầm mặc, người ở đầu dây bên kia cũng không nói gì.
Cuối cùng, giọng Quý Tinh Nhiên hạ xuống, mang theo vài phần khàn khàn: "Lộ tiên sinh, em biết rồi."
"Biết rồi thì quay về đi." Lộ Quy Chu dường như không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của cậu, "Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ phái người đến đón."
"Không cần đâu, Lộ tiên sinh, em sẽ tự mình về."
Quý Tinh Nhiên tắt điện thoại, hít thở sâu vài lần, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt để biểu cảm trông tự nhiên hơn rồi quay lại quán cà phê.
"Ai gọi vậy? Sao nhìn cậu có vẻ không vui? Có chuyện gì à?" Lộ Lương Triết hỏi.
Quý Tinh Nhiên lắc đầu, cố mỉm cười: "Là chú Ngô gọi đến, nói không cẩn thận làm vỡ chiếc cốc pha lê mà tôi thích nhất, tôi có hơi buồn."
Quý Tinh Nhiên thực sự không muốn nói dối, nhưng hôm nay cậu lại phải làm trái với lòng mình, từng chuyện một, cảm giác trong lòng thật khó chịu.
Lộ Lương Triết nhíu mày, mở điện thoại ra: "Cái cốc trông như thế nào? Bé ngoan, nói cho tôi nghe, tôi sẽ mua lại cho cậu."
Quý Tinh Nhiên cười: "Không cần đâu, cũ không đi mới không đến mà, trên thế giới này vẫn còn nhiều chiếc cốc đẹp khác, tôi có thể thích những cái khác."