"Chú Ngô, phiền toài chú tìm cho cháu một bộ quần áo sạch sẽ." Lộ Quy Chu vẫn duy trì tư thế ôm người, hai chân thon dài chuẩn bị bước ra khỏi xe, vững vàng ôm cậu thiếu niêm đi vào trong phòng.
Đứng ở bên cạnh là đầu bếp cùng người làm vườn chuẩn bị tiếp người trong tay bỗng cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đôi phương đều hiện lên cảm xúc "Khϊếp sợ".
"A....Vâng! Quần áo đã chuẩn bị sẵn, tôi sẽ lấy cho ngài ngay đây." Quản gia Ngô theo sau, còn có chút bần thần suy nghĩ, vừa rồi nghe tài xế Triệu trong điện thoại gọi tới, nói tiểu thiếu gia nhặt được một đứa trẻ đang bất tỉnh nhân sự.
Lão quản gia với mái tóc hoa râm nói chuyện thao thao bất tuyệt, luyến thắng nôn nóng mà nói bỗng dưng im bặt trước cảnh tượng trước mắt.
Là trời mưa to quá đi? Hay là ông thật sự tuổi đã lớn nên mắt lão của ông dù đeo kính vẫn không nhìn rõ được? Ông thế nào mà thấy thiếu gia đối với người khác luôn lạnh nhạt lại đang ôm một người trên tay mình.
Vừa rồi thời gian cấp bách, lão Triệu chỉ là dăm ba câu trần thuật câu chuyện liền treo điện thoại, chỉ dư lại ông quản gia nghe xong câu thoại ngắn ngủi hơn mười phút thì 7749 câu chuyện não bổ được diễn ra trong đầu ông. Thiếu gia như thế nào sẽ đem người lại về nhà? Trừ phi không thể không đem người về, khả năng nhất có lẽ đi đường không may đâm phải người ta, cho nên đem người bí mật về xử lí.
Nhưng mà nhìn tình huống hiện tại thì không giống như thiếu gia đυ.ng phải người ta.
Chú Ngô tuy rằng não bổ đến nỗi câu chuyện đi hơi xa, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ nghi hoặc chút nào, vẫn leo theo sau Lộ Quy Chu, theo tới cả cửa phòng ngủ của Lộ Quy Chu.
Lộ Quy Chu đột nhiên dừng lại, chú Ngô cũng đứng yên ở phía sau Lộ Quy Chu. Ông vừa rồi vào nhà chính cầm theo bộ quần áo sạch sẽ, giữ gìn cẩn thận trên tay, có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy, thiếu gia?”
Lộ Quy Chu không nói gì, chỉ là phương hướng bước chân thay đổi vài bước, ngừng ở cửa phòng cho khách. Chú Ngô hiểu rõ, tiến lên giúp hắn mở cửa phòng cho khách.
Lộ Quy Chu đem người nằm trên giường rồi buông tay, tuy rằng ở trong xe đã được sưởi ấm hơn mười phút, nhưng mưa quá lớn, thiếu niên ở trong mưa rất lâu, quần áo hoàn toàn ướt đẫm, cũng không thể làm khô nhanh được, tốt nhất nên tìm một bộ quần áo khác thay thế.
Lộ Quy Chu đặt tay ở vạt áo thiếu niên, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo ấy.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của người này, làm tăng thêm vài phần độ ấm, càng gần ánh đèn làn da càng trắng nõn, giống như một búp bê sứ xinh đẹp, lòng bàn tay được đặt ở trên ngực phập phồng theo hơi thở, người này hiển nhiên không phải là một người thân thuộc, mà là người xa lạ gặp nhau trên đường.
Như bị yêu tinh mê hoặc tâm trú đột nhiên thanh tỉnh, Lộ Quy Chu đem tay thu hồi, thu liễm bản thân đứng thẳng lên.
Chú Ngô nhìn động tác của hắn có chút khó hiểu: "Thiếu gia?”
Lộ Quy Chu nghe được nhưng không giải thích, đôi chân thon dài bước tái cạnh cửa nói: "Chú Ngô, làm phiền chú thay quần áo cho cậu ấy đi."
Chú Ngô sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại lời thiếu gia nói liền gật đầu: "Được, được, thiếu gia ngài mau đi tắm nước nóng trước đi."
Chú Ngô nhìn Lộ Quy Chu dần dần rời khỏi tầm mắt, nhìn anh còn sắn sóc mà đóng cửa lại.
Chú Ngô càng ngày càng không hiểu Lộ Quy Chu đang nghĩ gì, từ khi cha mẹ Lộ Quy Chu ly hôn, tính tình của thiếu gia càng ngày càng ảm đạm, ông càng ngày không thể hiểu rốt cuộc trong lòng Lộ Quy Chu đang suy nghĩ và muốn gì.
Mới vừa rồi nhìn Lộ Quy Chu có những hành động khác thường, còn tưởng thiếu gia rốt cuộc đã thông suốt, tuy rằng đối phương là con trai.
Con trai thì có làm sao đâu, tốt xấu gì vì người này mà Lộ Quy Chu có những biểu hiện chân thật hơn, hiện giờ đối với sự ôn nhu trong nhà của Lộ Quy Chu thì chính là con Samoyed, ông thật sự sợ Lộ Quy Chu hận không thể cùng nó kết hôn bầu bạn suốt đời.
Nhưng vừa rồi thiếu gia lại rời đi, có lẽ đêm nay tiệc lớn mà Lộ gia tổ chức đem cho thiếu gia tâm trạng không vui, lại nhắc đến việc hôn sự, cho nên hành động tối nay cũng như bị quỷ ám. Chú Ngô có chút bất đắc dĩ mã lắc đầu, ôm quần áo đến mép giường.
Về nhà, Lộ Quy Chu lại tiếp túc mở video để họp hội nghị, đến khi kết thúc, ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Bữa sáng vẫn luôn chuẩn bị sẵn, chỉ chờ Lộ Quy Chu xuống lầu, liền nhanh chóng bày ra bàn.
Đã mấy ngày không nghỉ ngơi, luôn trong trạng thái mệt mỏi, Lộ Quy Chu không có cảm giác buồn ăn, ăn một ít liền buông dao nĩa xuống, làm hớp cà phê, dựa vào ghế, hưởng thụ cảm giác khó có được bữa thanh tịnh.
"Gâu!"
Lộ Quy Chu nghỉ ngơi chưa được hai phút, anh cũng không giận, buông cà phê, mở đôi tay ra, khóe miệng nâng lên mỉm cười: “Trái Dừa nhỏ, lại đây.”
Một chiếc lông xù màu trắng đang di chuyển nhanh như đạn pháo nhỏ nhắm chuẩn xác mà nhào thẳng vào l*иg ngực Lộ Quy Chu.
"Thiếu gia, ngài có muốn xem người kia như thế nào không?" Chú Ngô xuất hiện đột ngột ngay đằng sau Lộ Quy Chu lên tiếng.