Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 22: Cậu đến đây làm gì?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng khách yên tĩnh đến mức Quý Tinh Nhiên có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình, hòa lẫn với mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu làm cậu dần thả lỏng. Nhiều ngày liên tiếp dậy sớm khiến Quý Tinh Nhiên, vốn là người thích ngủ nướng, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cậu luôn nhớ rằng mình đang ở nhà người khác, lo sợ để lại ấn tượng không tốt nên cố gắng ép mình phải dậy sớm.

Giờ đây, ngồi chờ quá lâu trong sự im lặng và thoải mái, cậu bắt đầu mơ màng, đôi mắt dần khép lại. Quý Tinh Nhiên lo rằng nếu Lộ tiên sinh, sau mấy ngày không gặp, nhìn thấy cậu đang ngủ gật trong công ty thì ấn tượng đầu tiên sẽ không hay chút nào.

Cậu liên tục chớp mắt, cố gắng tỉnh táo, nhưng những nỗ lực ấy dường như không mấy hiệu quả. Cắn răng, Quý Tinh Nhiên ấn mạnh vào ngón tay đang dán băng – vết thương do bị bỏng khi làm bánh kem vẫn chưa lành hẳn.

"Á..." Cậu đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, mắt ướŧ áŧ như sắp khóc, ai nhìn thấy cũng tưởng cậu vừa bị ai đó bắt nạt. Dẫu vậy, phương pháp này thực sự hiệu quả, cơn đau làm cậu tỉnh táo hẳn.

Quý Tinh Nhiên ngồi chờ thêm một lúc lâu, không nhớ rõ đã bao nhiêu lần cậu đυ.ng vào vết bỏng trên tay mình. Cơn buồn ngủ đến rồi đi, đi rồi lại đến, khiến cậu cảm thấy mơ hồ.

Mặc dù vậy, cậu vẫn luôn lắng tai nghe, phòng họp ngay bên cạnh phòng khách, nên khi nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, cậu đoán hội nghị đã kết thúc. Vui mừng, Quý Tinh Nhiên vội vàng đứng dậy, không suy nghĩ nhiều, ôm lấy hộp bánh và mở cửa phòng khách, hân hoan muốn gặp ngay Lộ tiên sinh.

"Lộ tiên sinh!" Quý Tinh Nhiên vừa bước ra khỏi phòng khách, theo bản năng gọi tên Lộ Quy Chu, nhưng ngay lập tức cậu sững người khi thấy cảnh tượng trước mắt. Một nhóm người trong trang phục công sở vẫn còn đứng tụ tập bên ngoài phòng họp, bao quanh Lộ Quy Chu, người nổi bật như hạc giữa bầy gà với dáng vẻ đĩnh đạc.

Tiếng ồn ào vừa rồi bỗng nhiên lặng đi như thể có ai đó đã bấm nút tắt tiếng. Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng về phía Quý Tinh Nhiên, người vẫn ôm hộp đồ ăn, đứng như bị đóng đinh tại chỗ. Bị cơn buồn ngủ làm mờ đi lý trí, giờ đây cậu mới nhận thức rõ tình huống.

Lộ Quy Chu nhìn về phía cậu với ánh mắt lạnh lùng, cả người toát lên vẻ xa cách và quyền lực cao cao tại thượng. Ánh mắt Lộ Quy Chu không có chút ấm áp, thậm chí còn mang theo sự lạnh lẽo khiến Quý Tinh Nhiên cảm thấy như máu trong cơ thể mình cũng bị đóng băng.

Cậu cắn nhẹ môi, cảm nhận vị máu tươi lan ra trong miệng, lòng tràn đầy cảm giác bất an, như thể mình lại làm điều gì sai trái.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi một người đàn ông trẻ, dáng vẻ có chút giống Lộ Quy Chu. Người này nhướng mày, ánh mắt không che giấu sự dò xét khi lướt qua Quý Tinh Nhiên từ đầu đến chân. Giọng nói của anh ta mang theo sự ngả ngớn: "Lộ tổng, vị mỹ nhân nhỏ này là ai vậy?"

Lộ Quy Chu không hề nhìn người kia, cũng không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Anh bình thản nói, giọng điệu lạnh lùng: "Mọi người không có việc gì thì tan đi, nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ bàn lại trong buổi họp sau."

Những người trong phòng nhìn nhau, không ai dám thách thức quyền uy của Lộ Quy Chu, nên nhanh chóng rời khỏi tầng này.

Không gian rộng lớn giờ chỉ còn lại Quý Tinh Nhiên và Lộ Quy Chu. Những ánh mắt xa lạ và không thiện cảm cũng đã biến mất.

Quý Tinh Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chưa kịp thả lỏng vai thì giọng nói của Lộ Quy Chu vang lên, khiến trái tim cậu đang tạm thời nhẹ nhõm lại căng thẳng trở lại.

"Cậu đến đây làm gì?"

Lộ Quy Chu khẽ cau mày, sự bận rộn và căng thẳng trong công việc không khiến đôi mắt anh trông mệt mỏi, mà chỉ làm chúng thêm phần lạnh lẽo. Thực ra, Lộ Quy Chu vẫn luôn lạnh lùng như thế, chỉ là trước đây Quý Tinh Nhiên chưa nhận ra.

Không đúng, cậu đã từng thấy, nhưng đã quên mất. Có lẽ vì sự dịu dàng của Lộ tiên sinh đã che lấp đi cái lạnh lẽo, nên cậu không còn nhớ nữa. Lộ tiên sinh vốn dĩ luôn mạnh mẽ và xa cách như vậy.

Ngọn lửa nhiệt huyết và chờ mong trong lòng Quý Tinh Nhiên bị dập tắt, cậu cúi đầu, che giấu đi nỗi buồn và đau khổ trong lòng, giọng nói cũng trầm thấp: "Tôi muốn mang cho anh ít bánh kem, xem như bữa trà chiều."

Ánh mắt Lộ Quy Chu cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc hộp tinh xảo mà Quý Tinh Nhiên đang cầm: "Cậu đi theo tôi."

Lộ Quy Chu bước đi trước, Quý Tinh Nhiên ngoan ngoãn ôm hộp đồ ăn theo sau, cùng anh vào văn phòng tổng tài.

Bước vào văn phòng của Lộ Quy Chu, lòng hiếu kỳ đã tạm thời đẩy lùi những cảm xúc khác. Quý Tinh Nhiên dùng ánh mắt kín đáo quan sát căn phòng. Văn phòng này là nơi Lộ tiên sinh làm việc, với gam màu đen xám làm chủ đạo, phong cách đơn giản, nhưng lạnh lùng và cứng cỏi.

Cậu thở dài trong lòng, nghĩ rằng đây mới thật sự là Lộ tiên sinh. Sự dịu dàng trước kia chỉ là một chiếc mặt nạ mà anh đeo lên.

"Đừng ôm nó nữa, đặt lên bàn đi."

Lộ Quy Chu ngồi xuống trên sô pha, nhìn cậu bạn nhỏ vẫn ôm chặt lấy hộp đồ ăn, đôi mắt to tròn mở to, ánh nhìn nhảy múa khắp nơi như sợ bảo bối của mình bị ai đó giành mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »