Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 15: Cái ôm ấm áp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lộ Quy Chu khẽ gật đầu, dịu dàng khuyên nhủ: "Đúng vậy, nếu cậu vuốt ve nó, nó sẽ rất vui."

Trong lòng Lộ Quy Chu thở dài, Trái Dừa thực sự rất quý mến cậu nhóc này, đến nỗi anh cũng cảm thấy lo lắng thay cho con chó của mình.

Quý Tinh Nhiên từ từ nâng tay lên từ đầu gối, nhẹ nhàng đưa về phía Trái Dừa, nhưng rồi đột ngột dừng lại giữa chừng. Quý Tinh Nhiên nhíu mày, cậu cảm giác như có một trở ngại vô hình nào đó ngăn cản, không thể tiến thêm một tấc.

Lộ Quy Chu cho rằng Quý Tinh Nhiên vốn là người cẩn thận nên mới chần chừ như vậy. Anh liền đơn giản nắm nhẹ cổ tay Quý Tinh Nhiên, dùng chút lực dẫn tay cậu tiến về phía trước.

Nhưng khi chuẩn bị chạm vào Trái Dừa, Quý Tinh Nhiên đột ngột rút tay về như thể vừa chạm vào than nóng, cắn môi, nói năng lộn xộn: "Không được, tôi... tôi không thể sờ."

Xúc cảm ấm áp vừa biến mất, Lộ Quy Chu chậm rãi nhíu mày. Quý Tinh Nhiên trông như vừa bị dọa, nhưng trong tình cảnh này hoàn toàn không có lý do gì để cậu hoảng sợ.

Lộ Quy Chu chỉ có thể đoán rằng chuyện này có liên quan đến quá khứ của Quý Tinh Nhiên trước khi cậu mất trí nhớ.

Quý Tinh Nhiên cúi đầu, đứng yên không nhúc nhích, giống như vừa phạm sai lầm gì đó, tạo nên một cảm giác xót xa không sao tả được. Lộ Quy Chu đứng dậy, không hỏi thêm gì mà chỉ lặng lẽ cho cậu một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.

Sau một hồi lâu, Quý Tinh Nhiên như thể đã tìm lại được phần hồn phách bị lạc mất, nhẹ nhàng cử động, nhưng rồi lại như không biết phải làm gì tiếp theo, đành tạm thời giả vờ như đang ngủ đông.

Bắt gặp những cử động nhỏ ấy, Lộ Quy Chu hiểu ý mà không ép buộc, mà lại săn sóc đưa ra một gợi ý để cậu thoát khỏi tình huống khó xử: "Muốn cùng Trái Dừa đi tản bộ không?"

Quý Tinh Nhiên nhanh chóng đồng ý: "Dạ, em muốn!" Trong lòng cậu cảm thấy Lộ Quy Chu thật sự quá tốt, không chỉ không trách cậu vì hành động vừa rồi mà còn rủ cậu cùng đi dạo với Trái Dừa.

Vì sợ rằng Lộ Quy Chu sẽ đổi ý, Quý Tinh Nhiên vội vàng đứng dậy. Thế nhưng, do ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy đột ngột, trước mắt cậu tối sầm lại, đôi chân cũng như bị điện giật, tê cứng không thể điều khiển, khiến cậu chao đảo và suýt ngã.

Lại một lần nữa cậu lo lắng về việc mình sẽ thất thố trước mặt Lộ Quy Chu!

Cảm giác thế giới trở nên u ám hơn bao giờ hết, nhưng dự đoán về một cơn đau lạnh lẽo lại không xảy ra. Thay vào đó, cậu cảm nhận được một cái ôm ấm áp và mềm mại, mang theo mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, khiến cậu an tâm.

Quý Tinh Nhiên tuy mất trí nhớ nhưng không bị choáng, nên nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Trong cơn hoảng loạn, cậu cố gắng đẩy Lộ Quy Chu ra, và anh cũng không ngăn cản, để cậu dễ dàng thoát khỏi vòng tay mình.

Nhưng khi mất đi sự hỗ trợ ấy, Quý Tinh Nhiên, vốn chưa hồi phục đủ sức để kiểm soát cơ thể, lại chao đảo và suýt ngã lần nữa.

Lịch sử như lặp lại, một lần nữa cậu được Lộ Quy Chu đỡ lấy.

"Đừng cử động nữa, nếu ngã thêm một lần nữa thì phải đi bệnh viện đấy," giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu. Lần này, Quý Tinh Nhiên thực sự không dám cựa quậy thêm chút nào nữa.

Đôi chân yếu ớt gần như hoàn toàn dựa vào Lộ Quy Chu để đứng vững. Hai người sát gần nhau, cậu có thể cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Lộ Quy Chu, mỗi nhịp như đập thẳng vào lòng cậu. Đôi tay ấm áp của anh đặt nhẹ lên eo cậu qua lớp vải mỏng, mang theo một sức nóng như muốn thiêu đốt.

Quý Tinh Nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật với ai như thế này. Cảm giác ấy thật xa lạ, nhưng cậu không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thú vị và hấp dẫn, khiến cậu không khỏi muốn níu kéo cái ấm áp và an toàn ấy thêm chút nữa.

Lộ Quy Chu không để Quý Tinh Nhiên mãi tham luyến trong vòng tay mình. Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của anh lại vang lên bên tai cậu: "Có cần nghỉ ngơi thêm không?"

Quý Tinh Nhiên hơi miễn cưỡng khi phải rời khỏi cái ôm của Lộ Quy Chu. Trong lòng cậu, sự tham luyến ấy có phần kỳ lạ, một cảm xúc mà cậu không hoàn toàn hiểu được. Tuy nhiên, cậu biết rõ rằng điều này không thể để Lộ tiên sinh phát hiện.

Dù sao thì, Lộ tiên sinh cũng không biết được những suy nghĩ trong lòng cậu.

Gương mặt và đôi tai Quý Tinh Nhiên vẫn còn ửng hồng, cậu cúi đầu nói nhỏ: "Thật xin lỗi, Lộ tiên sinh, lại làm phiền anh rồi."

Khi không còn cảm giác được hơi ấm từ người cậu trong lòng mình, Lộ Quy Chu bất giác cảm thấy như có một khoảng trống lạnh lẽo thay thế. Anh cố gắng dẹp bỏ cảm giác khó chịu này, giữ vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt: "Không cần phải xin lỗi. Đi thôi, Trái Dừa đang đợi chúng ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »