Chương 6: Mưa to (6)

Như thể vừa bừng tỉnh khỏi một cơn mê hoặc, Lộ Quy Chu thu tay lại, đứng thẳng lên.

Chú Ngô nhìn hành động của anh, có chút khó hiểu hỏi: "Thiếu gia?"

Lộ Quy Chu không giải thích gì, chỉ xoay người bước về phía cửa và nói: "Chú Ngô, chú thay đồ cho cậu ấy đi."

Chú Ngô hơi sững người, sau đó gật đầu liên tục khi nhận ra ý của anh: "Được rồi, thiếu gia, cậu đi tắm nước nóng trước đi."

Chú Ngô dõi theo bóng dáng Lộ Quy Chu biến mất khỏi tầm mắt, còn cẩn thận nhìn theo khi anh đóng cửa lại.

Thật lòng mà nói, chú Ngô cũng không hiểu được suy nghĩ của Lộ Quy Chu. Kể từ khi cha mẹ của thiếu gia ly hôn, Lộ Quy Chu ngày càng trở nên lạnh lùng và xa cách, khiến ông càng ngày càng khó đoán được tâm tư của cậu.

Vừa rồi, khi nhìn thấy một loạt hành động kỳ lạ của Lộ Quy Chu, chú Ngô đã nghĩ rằng thiếu gia cuối cùng cũng có chút xúc cảm.

Dù đối phương là một cậu con trai, nhưng không phải cậu thiếu niên này vẫn là một con người hay sao?

Tước đây, những khoảnh khắc dịu dàng nhất của Lộ Quy Chu dường như chỉ xuất hiện khi ở nhà cùng với chú chó Samoyed.

Lúc nãy ông thậm chí đã lo sợ rằng thiếu gia sẽ bồng bột cầm lấy chân cậu nhóc rồi nói rằng muốn cưới cậu ta!

Nhưng thiếu gia lại đột ngột rời đi, có lẽ cậu ấy đang bực bội từ những căng thẳng trong bữa gia yến tối nay của gia đình nhà họ Lộ dẫn đến việc cư xử khác lạ như này.

Chú Ngô bất lực lắc đầu, ôm bộ quần áo trên tay và tiến đến bên giường để thay cho cậu thiếu niên đang nằm đó.

Lộ Quy Chu đã trải qua một đêm bận rộn với hàng loạt cuộc họp trực tuyến, và cuối cùng khi kết thúc, trời cũng đã hửng sáng.

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, khi xuống lầu, anh nhanh chóng ngồi vào và bắt đầu ăn.

Với sự mệt mỏi sau cả một đêm không ngủ, Lộ Quy Chu chỉ ăn vài miếng rồi đặt dao nĩa xuống, cầm tách cà phê, ngả lưng vào ghế và tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

“Gâu!”

Lộ Quy Chu chỉ được yên tĩnh khoảng hai phút nhưng cũng không hề tức giận. Anh đặt tách cà phê xuống, mở hai tay ra và khẽ nhếch môi cười: “Quả Dừa, lại đây nào.”

Chú chó Samoyed trắng như tuyết lao về phía anh như một viên đạn đại bác nhỏ, đáp ngay vào cánh tay của Lộ Quy Chu.

“Thiếu gia, cậu có muốn lên gặp cậu ấy không?” Chú Ngô đột ngột xuất hiện phía sau Lộ Quy Chu và hỏi.