Chương 2: II

" Thiếu gia....cậu cậu làm gì vậy? Tôi tôi...thiếu gia."

" Ngoan...nếu không tôi sẽ làm em đau."

Karry lột bỏ hết quần áo trên người Vương Nguyên.

Bắt đầu lấy tay vuốt ve toàn thân Vương nguyên. Vốn ban đầu là khẽ vuốt bộ ngực, sau đó còn cố ý dùng ngón tay kẹp lộng hai điểm nhỏ trên ngực. Vương Nguyên rất kinh ngạc, cố gắng đẩy tay thiếu gia ra mà không đủ khí lực.

Thở hổn hển, người đầy mồ hôi.

" Thiếu gia, xin người làm ơn buông.....ưm ưm th..iế.u. gia...người..người..."

Không để Vương Nguyên nói , Vương Tuấn Khải lập tức ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đáng yêu của cậu tham lam mυ"ŧ lấy. Thừa dịp Vương Nguyên hé miệng lập tức ngậm lại mơn chớn. Khiến thân thể Vương Nguyên nóng lên, thoải mái, cũng không có bài xích.

Nụ hôn của thiếu gia rất ôn nhu. Dịu dàng.

" Vương Nguyên..."

Karry thấy Vương Nguyên không có bài xích hay phản kháng, hai tay bắt đầu sờ xuống dưới, vuốt ve cái rốn, rồi thẳng xuống hạ thân của Vương Nguyên mà xoa nắn.

Di chuyển nhẹ nhàng theo quy luật lên xuống, "tiểu Nguyên" không nghe lời bắt đầu trướng đau. Tay lại bắt đầu di chuyển nắm lấy hai tiểu khỏa cầu bên dưới.

Rốt cục, thiếu gia quỳ đến bên giường, bắt đầu mυ"ŧ liếʍ "tiểu Nguyên" (Au: mau gọi cấp cứu, ta chịu hết nổi rồi.) Miệng thiếu gia ấm áp. Đầu lưỡi tinh xảo điểm nhẹ lêи đỉиɦ "tiểu Nguyên".

Vương Nguyên lúc này không thể nhịn được nữa "Ừm ah" rêи ɾỉ.

Thiếu gia nghe được tiếng rên kí©h thí©ɧ của Vương Nguyên mắt liền rộ ra sự ranh ma lập tức dừng lại mọi hoạt động.

Đang lúc cực kỳ thoải mái, chỗ đó cương lên đến chịu không được, Vương Nguyên khó chịu, cựa quậy người, có một cảm giác mất mát.

" Em muốn sao? "

Nghe xong câu hỏi của thiếu gia, Vương Nguyên mặt liền đỏ như trái gấc quay qua chỗ khác.

Karry thấy vậy liền đưa tay nắm lấy mặt cậu quay qua.

" Gọi ta Khải."

" Ưʍ....Thiếu...Khải..."

" Gọi to lên, gọi ta Khải. "

" Khải.!!!"

Âm thanh ngọt ngào, mềm mại khiến ai nghe qua cũng muốn hảo hảo yêu thương.

" Ngoan, tôi lập tức làm em thoải mái. "

Nói xong liền hôn xuống đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Vương Nguyên, tham lam mυ"ŧ mát. Tay trái khẽ nắn nhũ hoa, tay phải tiếp tục lộng lên xuống đối "tiểu Nguyên".

Vương Nguyên liền chủ động ôm lấy cơ thể của thiếu gia. Hai tay chăm chú ôm tấm lưng rắn chắc của hắn, cọ cọ chà xát cằm vào lưng.

Karry chịu không được sự thay đổi đột ngột từ chủ động qua công kích của Vương Nguyên, động tác cũng nhanh hơn.

Đến lúc cao trào Vương Nguyên liền hét lên một tiếng rồi bắn đầu bụng mình.

" Thoải mái sao? " Thiếu gia khẽ hỏi, Vương Nguyên đỏ mặt nhẹ giọng đáp.

"Thoải mái..."

Karry rút vài tờ khăn giấy bên giường lau sạch "sản phẩm" vừa tiết ra của Vương Nguyên, nhẹ hôn lên đôi môi ngọt ngào.

" Ngoan, hôm nay đến đây thôi."

Nói xong vội ôm lấy người dưới tân vào lòng thật chặt, thật chặt.

" Vương Nguyên, không cần rời xa ta, được không? Hứa với ta, ta thật sự cần em....hứa với ta. Xin em".

Vương Nguyên kinh ngạc không thôi, thiếu gia là lần đầu tiên cầu xin người khác, mà có vẻ như thiếu gia đang khóc.

Vương Nguyên liền mềm lòng. Không phải thương hại, mà trong tim đã len lỏi một thứ tình cảm nào đó khó nói thành lời.

" Tôi...em hứa. "