Chương 15.1

Lâu Tiêu Vũ nhìn thấy Lâm Mạt Nhiên đứng trước văn phòng môi giới nhà đất, liền hỏi: "Lâm thiếu, anh đang muốn tìm nhà ở à?"

Lâm Mạt Nhiên: "Đúng vậy, đang muốn thuê nhà."

Lâu Tiêu Vũ nói: "Vậy Lâm thiếu bây giờ muốn đi đâu? Cho tôi đi chở anh một đoạn đường nhé?"

Lâm Mạt Nhiên im lặng trong chốc lát, Lâu Tiêu Vũ tưởng rằng anh ta sẽ từ chối, nhưng lại nghe anh ta nói một câu: "Được thôi, cảm ơn!"

Lâu trợ lý như mọi khi vẫn ân cần chu đáo, xuống xe giúp Lâm Mạt Nhiên mở cửa xe.

Lâm Mạt Nhiên bước lên xe, vẫn như lần trước, không đi ngồi vào vị trí bên cạnh tổng tài.

Lâu Tiêu Vũ ở phía trước hỏi anh ta địa điểm đến, Lâm Mạt Nhiên nói địa chỉ chung cư của Ngưu Kiến.

Lâu trợ lý lại hỏi: "Là nơi anh hiện đang ở à? Bạn bè của anh?"

Lâm Mạt Nhiên nói: "Đúng vậy, là chung cư độc thân của bạn tôi, ở đó quá chật chội, cho nên tôi muốn tìm chỗ ở riêng cho mình."

Lâu Tiêu Vũ không hỏi anh ta vì sao dọn ra khỏi nhà Phương gia, mà nói: "Mình có quen một số môi giới nhà đất, Lâm thiếu muốn thuê loại nhà nào? Mình có thể giúp anh hỏi thăm xem có hợp không."

Lâm Mạt Nhiên nói: "Vậy à? Vậy trước tiên cảm ơn anh. Tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần yên tĩnh và tiện nghi là được."

Lâu Tiêu Vũ nghe xong tỏ vẻ có thể giúp Lâm Mạt Nhiên hỏi ngay lập tức.

Anh ta lấy điện thoại ra bấm, tạm thời không nói chuyện với Lâm Mạt Nhiên nữa, mà giao cho vị tổng tài ở ghế sau cơ hội trò chuyện.

Cũng không biết lần này vị tổng tài của anh ta có chủ động mở lời hay không.

Còn chưa đợi Lâu trợ lý nghĩ xong ý này, anh ta đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh đầy uy lực của vị tổng tài ở phía sau vang lên.

"Gần đây, cậu khỏe không?"

Lâu trợ lý suýt nhảy dựng, vị tài xế đại ca bận rộn chở Thi Toại đi khắp nơi mỗi ngày bỗng nhiên kích động, tay lái hơi rung lắc.

Lâu trợ lý lặng lẽ liếc nhìn anh ta một cái với ánh mắt "Đại ca bình tĩnh chút", sau đó lại giả vờ cúi đầu vào điện thoại, nhưng thực ra đã dựng tai nghe ngóng động tĩnh ở ghế sau.

Anh ta luôn biết Thi tổng là người biết nghe lời khuyên, nhưng trong công việc kinh doanh, anh ta vô cùng thông minh, dường như không cần ai khác giúp anh ta đưa ra quyết định.

Còn về chuyện đối xử với Lâm Mạt Nhiên, Thi tổng trước đây không hề thể hiện thái độ quá mức quan tâm đến người bạn này.

Gần đây không biết vì lý do gì mà có chút khác thường.

Ở ghế sau, Lâm Mạt Nhiên cũng bị câu hỏi bất ngờ của Thi Toại làm cho hoảng sợ.

Không nói đến chuyện sau khi chết linh hồn anh bị thu hút ở bên Thi Toại trong những năm đó, chỉ nói đến chuyện anh tồn tại và chung sống với Thi Toại, dường như chưa bao giờ có lúc nào Thi Toại chủ động mở lời nói chuyện với anh.

Đây là lần đầu tiên.

Dĩ nhiên còn biết hỏi anh gần đây dạo này thế nào!

Lâm Mạt Nhiên quay đầu lại nhìn Thi Toại như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh quý hiếm, như là không nghe rõ mà cố ý hỏi lại một câu: "Cái gì?"

Trong nháy mắt, Thi Toại bỗng dưng cảm thấy hoài niệm về cảm giác này.

Anh ta biết Lâm Mạt Nhiên nhất định nghe rõ lời anh ta vừa nói.

Nhưng anh ta chính là muốn cố ý trêu chọc cậu, giống như rất nhiều lần trước đây, anh ta luôn thích trêu chọc Lâm Mạt Nhiên nói chuyện, trêu chọc cậu làm ra những phản ứng khác thường.

Rõ ràng là nghe được, hoặc là rõ ràng đã biết ý tứ của anh ta, nhưng lại luôn muốn giả vờ không nghe thấy hoặc không hiểu, thế nào cũng phải khiến anh ta nói nhiều lần.

Nếu như trước đây, phản ứng của Thi Toại nhất định là lạnh nhạt quay đầu lại, dù thế nào cũng sẽ không lặp lại lần thứ hai.

Nhưng hiện tại, anh ta nhìn Lâm Mạt Nhiên với đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng kiên nhẫn mà lại rõ ràng lặp lại một lần nữa: "Dạo này cậu thế nào?"

Lâm Mạt Nhiên bỗng nhiên không biết nên phản ứng thế nào, như vậy nghe lời quan tâm từ Thi Toại, dùng ánh mắt vô cùng ôn hòa nhìn cậu.

Cậu cũng chỉ gặp qua sau khi chết.

Không phải đối với chính mình, mà là đối với mộ bia của chính mình hoặc là bức ảnh chụp lúc đi học không biết từ đâu làm ra.

So với hiện tại ánh mắt còn muốn ôn hòa hơn, còn muốn…… Chất chứa tình cảm.

Lâm Mạt Nhiên bỗng nhiên phản ứng lại đây, cảm thấy bản thân không thể lại giống như trước đây không có việc gì liền trêu chọc Thi Toại.

Cậu quay đầu nhìn về phía trước, nhưng vẫn là trả lời câu hỏi của anh ta.

"Dạo này tôi khá tốt, trừ bỏ việc ở chỗ hiện tại không quá tiện lợi."

Thi Toại trầm mặc vài giây, lại tiếp tục nói với anh ta: "Bên chỗ tôi có căn hộ, cách nơi này không xa lắm, cậu nếu là cảm thấy hứng thú thì bây giờ có thể qua xem."

Lâm Mạt Nhiên lại một lần nữa quay đầu lại.

Cậu xác định, Thi Toại thật sự có chỗ nào đó khác với trước kia.

Ít nhất, anh ta nguyện ý chủ động giao tiếp với cậu.

Tựa hồ…… Cũng không phải như vậy cố chấp, không có thuốc chữa.

Lâm Mạt Nhiên trong lòng vẫn còn ẩn ức phẫn nộ, nhưng cảm thấy hay là nên cho Thi Toại một cơ hội sửa sai.

Cùng lắm thì vẫn là giống như hồi nhỏ vậy, từng điểm từng điểm mà bẻ cho anh ta.

Vì vậy cậu thực vui vẻ mà đối với Thi Toại nói: "Được thôi, nếu anh nhiệt tình như vậy, vậy đi xem đi!"

Thi Toại miệng giật giật, tựa hồ muốn phản bác lại cách nói "nhiệt tình như vậy" của cậu.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn im lặng.

Tài xế không cần phân phó, tự động sửa lại điểm đến theo hướng mới.

Bầu không khí trong xe không còn im ắng và kỳ quặc như lần trước, cả tài xế và Lâu trợ lý đều cảm thấy thoải mái hơn.

Lâu trợ lý còn xen kẽ hỏi Lâm Mạt Nhiên về tình hình gần đây, đặc biệt là buổi phát sóng trực tiếp xuất sắc sáng nay.

"Lâm thiếu thật là giỏi nấu ăn! Không ngờ ngay cả Tề Yến Trai thủ tịch đại sư phụ cũng không phải đối thủ của anh."

Hắn ta thực ra vẫn luôn biết Lâm Mạt Nhiên nấu ăn rất giỏi, điều này có thể thấy rõ từ mỗi món ăn tinh tế trong bữa tiệc ở nhà Phương gia.

Chỉ là hắn ta không ngờ rằng trong cuộc thi tam giới bếp vương trên truyền hình, Tề Yến Trai - vị đại sư phụ nổi tiếng - lại không thể đánh bại Lâm Mạt Nhiên.

"Hắn ta quá khinh địch." Lâm Mạt Nhiên nhẹ nhàng nói.