Nhìn Diệp Mặc đội khăn che mặt lên giúp Lạc Tố Tố, Ninh Khinh Tuyết đột ngột dừng bước. Diệp Mặc không hề chú ý tới cô mà chỉ chuyên tâm giúp cho cô gái đứng trước mặt hắn đội lại khăn che đầu. Dường như trong mắt hắn bây giờ cả thế giới chỉ tồn tại duy nhất cô gái đó mà thôi.
Trì Uyển Thanh trong lòng cũng chua xót chẳng kém gì Ninh Khinh Tuyết, cô cũng dừng bước lại chăm chú quan sát hành động của Diệp Mặc và cô gái kia. Chẳng biết hai người họ có quan hệ như thế nào mà trông lại có vẻ thân mật đến vậy.
Trì Uyển Thanh chỉ nghĩ một lát rồi lại tiến về phía Diệp Mặc. Thấy Trì Uyển Thanh bước tới, Ninh Khinh Tuyết cũng xốc lại tinh thần, tự nhủ mình việc gì phải như vậy. Chuyện Diệp Mặc và cô kết hôn chỉ là giả, tại tại sao cô lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Nếu trong lòng Diệp Mặc đã có ý trung nhân thì cô phải vui mừng thay hắn mới phải. Cô muốn lấy Diệp Mặc không phải vì tình yêu, đó chỉ là sự cảm kích mà thôi.
Có thật trái tim cô nghĩ như vậy không? Điều này Ninh Khinh Tuyết không dám hỏi chính mình, và cô cũng chẳng dám trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây cô vui mừng không nổi.
- Ninh Khinh Tuyết? Trì Uyển Thanh? Sao hai người lại tới đây?
Thấy sự xuất hiện của hai cô gái, Diệp Mặc lên tiếng.
- Tôi....
Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đồng thanh thốt lên một chữ rồi chẳng biết nói gì nữa. Nên nói thế nào đây, chẳng lẽ nói là nhớ hắn nên tới tận sa mặc để tìm hắn sao?
Diệp Mặc đã không còn là Diệp Mặc của trước kia nữa, chỉ số cảm xúc của hắn đã xuống thấp tới mức vô hạn. Có điều Diệp Mặc có thể dễ dàng đoán ra hai cô gái này cất công tới tận đây, nhất định là vì chuyện có liên quan đến hắn.
Trì Uyển Thanh thì biết rõ hắn cần đi sa mạc rồi. Còn Ninh Khinh Tuyết, cô ta làm sao biết được việc này, và làm sao hai người họ lại quen nhau? Diệp Mặc trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Cô là Khinh Tuyết ư?
Lạc Tố Tố hỏi, giọng điệu rất bình thản.
- Đúng vậy, còn cô?
Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn cô gái có vẻ rất thân thiết với Diệp Mặc kia. Mặc dù cô ta đang đội khăn che mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Ninh Khinh Tuyết đã có thể đoán chắc cô là một trang tuyệt sắc.
Trì Uyển Thanh rõ ràng cũng bị Lạc Tố Tố hấp dẫn, đến phụ nữ mà còn bị cuốn hút bởi cô ta như vậy chứ đừng nói là đàn ông. Nghĩ đến đây, cả Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết đều bất giác thở dài.
Người nổi bật tất sẽ được người ta chú ý đến. Cô bị thu hút, người khác chắc chắc cũng bị thu hút như vậy.
- Gọi tôi là Lạc Tố Tố.
Đôi mắt Lạc Tố Tố ánh lên thần sắc rất tự nhiên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenHD chấm c.o.m
- Cô là dì út của tôi ư?
Ninh Khinh Tuyết bấy giờ mới nhận ra đây là dì út của cô. Thật chẳng ngờ người ở trong lều cùng vị hôn phu trên danh nghĩa của mình tối hôm ấy lại chính là dì út!
Mắt cô bỗng lộ ra một tia ảm đạm, trong lòng lại càng cảm thấy bàng hoàng.
Mặc dù dì út này không phải có quan hệ ruột thịt nhưng dù sao cũng là có họ hàng với cô, chẳng ngờ hai dì cháu lại cùng thích chung một người. Mà sao? Nghĩ tới đây, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên dừng lại không dám nghĩ tiếp nữa? Cô vừa nghĩ gì cơ? Cô thích Diệp Mặc ư? Ninh Khinh Tuyết không muốn thừa nhận rằng sự quan tâm của cô đối với hắn đã vượt quá sự áy náy và niềm cảm kích rồi.
Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh cũng không ngờ Lạc Tố Tố lại là dì út của Ninh Khinh Tuyết.
Bầu không khí bối rối bắt đầu bao trùm lấy bốn người. Lạc Tố Tố vốn là người không thích nói nhiều, thấy Ninh Khinh Tuyết cũng chẳng có việc gì thì lên tiếng:
- Khinh Tuyết, mẹ cháu đang rất lo lắng đó, mau điện về nhà bảo cháu đã ra rồi đi.
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, khe khẽ nói:
- Cháu biết rồi.
- Anh Diệp, việc của anh đã giải quyết xong chưa?
Trì Uyển Thanh thấy không khí có phần ảm đạm thì vội vàng chuyển chủ đề.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Xong cả rồi, chuẩn bị đi đây.
- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau về thôi.
Trì Uyển Thanh tươi cười nói.
Lạc Tố Tố lắc lắc đầu, nói:
- Không cần nữa, Khinh Tuyết, cháu bảo mẹ dì đã về rồi. Sau này...
Lạc Tố Tố ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói ra được tiếp.
Không đợi Ninh Khinh Tuyết trả lời, Lạc Tố Tố nhìn sang Diệp Mặc, nói:
- Tôi đi đây.
Chỉ có ba chữ, không hề có thêm bất kì biểu đạt nào khác nữa. Cô biết rằng một khi đã chia ly thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại nữa. Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng Lạc Tố Tố cũng nghĩ rất đơn giản, có lẽ vì Diệp Mặc đã liều mình cứu cô, lại còn tặng cho món quà sinh nhật mà cô thích nhất nên cô mới có cảm xúc như vậy.
Chỉ cần về nhà tĩnh tu lại là sẽ không còn phải phiền não về chuyện này nữa. Lâu dần, có lẽ cô sẽ quên đi tất cả.
Diệp Mặc nhìn theo bóng Lạc Tố Tố dần đi khuất, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Hắn rất muốn tiến lên giữ cô lại, nói "Cô đừng đi nữa, hãy ở lại tu luyện cùng tôi", nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng có lí do gì để làm vậy nên hắn vẫn đứng như chôn chân tại chỗ. Vả lại Lạc Tố Tố thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối, không thích nói nhiều, thực chất lại là người rất có chủ kiến, nói một là một hai là hai, đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi được.
Lạc Tố Tố dần dần khuất xa rồi chẳng còn trông thấy bóng dáng cô nữa.
- Anh Diệp, cô ấy đã đi rồi.
Thấy Diệp Mặc có vẻ đang thẫn thờ dõi theo bóng Lạc Tố Tố, Trì Uyển Thanh chủ động lên tiếng.
- Ồ, vậy sao?
Diệp Mặc bừng tỉnh. Thấy Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đang chăm chăm nhìn mình, hắn có phần bối rối, nói:
- Tôi vừa nãy thất thần à!
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, dường như không muốn nói gì, còn Trì Uyển Thanh thì lại thở dài.
Thấy vậy, Diệp Mặc ho khan một tiếng:
- Hai người vì sao lại ở cùng nhau như vậy?
Trì Uyển Thanh rất nhanh khôi phục lại tâm trạng, kể cho Diệp Mặc về chuyện cô và Ninh Khinh Tuyết đã đi Lưu Xà tìm hắn như thế nào.
Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, không ngờ cô gái này lại dám mò tới tận Lưu Xà. Đó không phải là nơi một cô gái chân yếu tay mềm nên tới, xem ra hắn cũng không nhìn nhầm cô gái này.
Nhớ lại đêm đó khi giúp Ninh Khinh Tuyết trị thương, nghe thấy lời trăng trối muốn tìm đến cái chết của cô, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy. Diệp Mặc lên tiếng:
- Kỳ thật có rất nhiều chuyện cũng không phải như cô nghĩ. Sau này không được đi Lưu Xà nữa đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi....
Nói đến đây Diệp Mặc bỗng khựng lại, hắn không biết phải giải thích thế nào cho cô nữa.
- Rất xin lỗi, Diệp Mặc, tôi chỉ là muốn tìm anh mà thôi. Tôi biết có rất nhiều chuyện không như tôi nghĩ, tôi...
Ninh Khinh Tuyết không biết phải bắt đầu từ đâu. Nước mắt đột nhiên cứ thế tuôn ra, cô tự trách mình thật quá yếu đuối, vừa gặp lại Diệp Mặc đã không kiềm chế được như vậy.
Diệp Mặc sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc. Thấy Ninh Khinh Tuyết như vậy, hắn quả thực không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ biết bối rối đứng chôn chân tại chỗ. Nếu không nghe được lời trăn trối của Ninh Khinh Tuyết đêm hôm đó, có lẽ bây giờ hắn đã không cảm thấy khó xử như thế này. Từ sau đêm hôm ấy, ấn tượng về cô trong lòng hắn đã có sự biến đổi rất lớn. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết liều mình bảo vệ cho cỏ Ngân Tâm, bất luận là cô ta có mục đích gì, hắn cũng thật lòng cảm kích cô.
Trì Uyển Thanh thấy không khí lại bắt đầu lắng xuống, vội vàng lên tiếng:
- Anh Diệp, Khinh Tuyết, hay là chúng ta lên xe rồi vừa đi vừa nói.
Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc đầy chờ đợi, cô rất muốn được cùng hắn trở về khu tiểu viện kia, nhưng cô cũng hiểu, khả năng này gần như là không thể xảy ra.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Tôi không đi cùng hai người đâu. Tôi còn có chuyện phải giải quyết, hôm nay chúng ta tạm chia tay nhau ở đây thôi, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại.
Sau khi biết tình cảm của Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh dành cho mình, Diệp Mặc không muốn tiếp tục đi cùng hai người nữa. Hắn đơn giản là không có rung động gì với hai cô cả, trong lòng hắn bây giờ ngoài Lạc Tố Tố ra thì chẳng còn gì khác.
- Anh phải đi ngay sao?
Giọng nói của Ninh Khinh Tuyết có phần run rẩy, định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng lại nói ra một câu vô nghĩa thế này.
- Ừm, tôi phải đi rồi.
Diệp Mặc bất giác phát hiện ra giọng điệu của mình và Lạc Tố Tố ban nãy giống hệt nhau, tiếp:
- Hai người cũng mau trở về đi, hai cô gái ở giữa sa mạc quả thực quá nguy hiểm.
Diệp Mặc nhớ tới trùng ăn thịt người, nếu bọn chúng mà tới đây thì đừng nói là xe việt dã chứ đến xe lửa không chừng cũng bị nuốt gọn.
- Ừm, tôi biết rồi. Tôi lập tức quay về đây...
Mặc dù trong lòng rất thất vọng vì Diệp Mặc không cùng mình trở về, lại trông thấy cảnh dì bé ban nãy thân mật với hắn như vậy, thế nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh.Những gì thuộc về mình thì mãi mãi thuộc về mình, cái gì không phải của mình thì có miễn cưỡng cũng không được.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót, dù sao cô và hắn cũng đã từng sống cùng nhau như vợ chồng tới hơn 20 ngày.Đó đều là những kí ức khó quên.
Nhìn theo bóng Diệp Mặc dần xa, Ninh Khinh Tuyết chợt nghĩ, nếu hồi trước không hủy bỏ hôn sự thì sẽ ra sao? Hắn ta có còn lạnh lùng và vô tình với cô như thế này không? Nhưng Ninh Khinh Tuyết lại vội vàng lắc đầu, người bỏ đi là cô cơ mà. Có điều cô đâu ngờ lấy hắn ra làm lá chắn lại chắn không nổi sự rung động của con tim. Tại sao ngay từ đấu cô không nghĩ tới việc đó? Có lẽ đôi khi, lời đồn đại là không thể tin.
- Anh Diệp, nếu có rảnh rỗi, anh nhớ đi Lạc Thương, tới công ty của chị họ tôi nhé.
Trì Uyển Thanh thấy Diệp Mặc đã đi xa, vội vàng kêu lên. Mặc dù cũng có tình cảm với Diệp Mặc nhưng tâm trạng cô vẫn khá hơn Ninh Khinh Tuyết, bởi dù sao Diệp Mặc cũng chưa có hứa hẹn gì với cô, vả lại trông thấy cảnh ban nãy khi hắn tình tứ ân cần đội lại khăn che đầu cho Tố Tố, cô đã biết rằng chỉ có người con gái ấy mới xứng với hắn.
- Tôi biết rồi.
Tiếng nói của Diệp Mặc từ xa vọng đến. Rồi rất nhanh, bóng hắn đã khuất hẳn.
Tiếng nói của hắn dường như vẫn còn vang vọng trong không trung. Diệp Mặc đã đi xa rồi mà Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh mãi ở đó một hồi lâu. Trì Uyển Thanh lên tiếng:
- Khinh Tuyết, bọn họ đều đã đi cả rồi, chúng ta cũng về thôi.
Sau đó hai người ra về trong lặng lẽ, chẳng ai còn tâm trí để nói câu nào nữa.
Buổi sớm trên sa mạc, vầng thái dương vừa hé chiếu những tia nắng theo từng bước chân của Khinh Tuyết và Uyển Thanh, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên mặt cát. Rõ ràng là hai đấy mà sao vẫn đầy vẻ cô đơn.