- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
- Chương 103: Cô gái áo vàng
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 103: Cô gái áo vàng
Tâm tình Diệp Mặc đã trở nên bình tĩnh, không tiếp tục tìm cách quay về tìm túi xách của hắn, mà ngồi xuống tại chỗ. Hơn nữa, lúc này hắn càng phải bình tĩnh. Bất kỳ sự kích động nào cũng có thể khiến hắn đưa ra phán đoán sai lầm. Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ sau một đoạn đường hơn 10 phút, hắn lại bị lạc mất phương hướng.
Theo lời đồn đại sa mạc Takla Makan có kỳ trận. Xem ra thật sự có khả năng như vậy.
...
Tuy rằng suốt một đêm không ngủ, nhưng tinh thần Diệp Mặc cũng không giảm sút. Trong lòng hắn đang lo lắng tới cái túi xách của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Mặc trở lại chỗ tối hôm qua dùng quả cầu lửa đánh dấu. Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, tối hôm qua hắn đã dùng quả cầu lửa tạo ra hai dấu vết. Không ngờ buổi sáng cũng biến mất không thấy nữa. Trên mặt đất đầy cát khiến người ta không nhận ra nơi này có bất kỳ dấu hiệu di động gì. Nhưng nơi tối hôm qua đã đánh dấu lại giống như bị người dùng cát trải lên trên.
Diệp Mặc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này. Ánh mặt trời chói chang đã lại dâng lên. Nếu hắn không thể mau chóng tìm túi xách của mình, đồ trong đó bị mất là chuyện nhỏ, nói không chừng hắn thật sự có nguy hiểm tới tính mạng.
Tuy rằng hắn là Tu Chân giả, nhưng dù sao cũng mới luyện khí tới tầng thứ hai. Tại đây dưới ánh mặt trời chói chang, có thể kiên trì được bao lâu? Trong lòng Diệp Mặc căn bản cũng không rõ. Hắn còn xa mới có thể đạt đến Tích Cốc. Thậm chí không thể không ăn không uống tu luyện một tuần, huống gì đang dưới điều kiện ác liệt như thế.
Hắn đứng nguyên tại chỗ quan sát một lúc lâu. Căn cứ vào hướng mặt trời xuất hiện, Diệp Mặc đoán được một phương hướng, nhanh chóng gấp rút chạy qua. Hơn mười phút sau, Diệp Mặc dừng bước. Phương hướng rõ ràng không thích hợp. Nếu đúng, hiện tại hơn mười phút, khẳng định hắn đã phát hiện được chỗ đã nghỉ ngơi tối hôm qua.
Diệp Mặc lại trở về. Hắn kinh ngạc phát hiện, nơi hắn quay trở về dường như cũng không phải chỗ vừa rồi. Chỉ có điều đất cát xung quanh nơi này đều gần giống nhau. Không ngờ hắn nhất thời không phân biệt được.
Tuy rằng hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà rối loạn, nhưng Diệp Mặc cũng biết tình hình có chút nghiêm trọng. Trước khi hắn tiến vào sa mạc không có Gps, nhưng có một kim chỉ nam, còn có một vài công cụ phân biệt phương hướng thường dùng. Hiện tại cái gì hắn cũng không có, hơn nữa còn bị mất phương hướng.
Diệp Mặc biết, bình thường người đến sa mạc thám hiểm trên cơ bản có hệ thống định vị, xác định được kinh độ và vĩ độ cụ thể, nhưng hắn lại không có. Ban đầu, hắn vốn tưởng rằng dựa vào năng lực Tu Chân giả của mình, những thứ này hẳn là không có mấy ảnh hưởng. Nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, hắn sai, sai rất lợi hại. Tuy nhiên nói gì thì nói, cho dù hắn mua một thiết bị GPS, cũng sẽ không mang theo người, khẳng định cũng để ở trong túi xách, vẫn không có tác dụng.
Hiện tại Diệp Mặc cảm giác thật giống như lọt vào trận pháp.
Đối với trận pháp, Diệp Mặc không phải hoàn toàn không biết gì cả. Hắn biết một ít trận pháp, thậm chí chỉ cần có vật liệu, hắn có thể tự mình bày ra trên trăm loại trận pháp. Nhưng nơi mình bị lạc mất phương hướng này rõ ràng không giống một trận pháp. Diệp Mặc thở dài. Tức giận, trong lòng tự nhủ nếu có thiết bị trữ vật thì tốt rồi. Hắn căn bản cũng không cần lo lắng mình sẽ bỏ quên túi xách.
Diệp Mặc không còn chạy tới chạy lui nữa, mà trực tiếp lựa chọn đi về một hướng. Nếu đã lạc đường, tiếp tục ở tại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.
Sau hai ngày, Diệp Mặc không phát hiện ra tung tích của bất kỳ người hay động vật nào, cũng không tìm được bất kỳ nguồn nước nào. Trong sa mạc, dưới ánh mặt trời chói chang, Diệp Mặc lại không ngừng chạy tới chạy lui như vậy, đổi lại là người bình thường, cho dù là thanh niên cường tráng cũng đã sớm xong đời. Ngay cả Diệp Mặc cũng có chút không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ chỉ thêm vài ngày nữa, hắn cũng sẽ bị sa mạc nuốt chửng.
Ba ngày bốn đêm không ăn không uống, Diệp Mặc cảm giác được chân nguyên trong thân thể đã khô cạn tới cực độ. Mà hiện tại ở trong này hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp tu luyện nào.
Ngày thứ năm, Diệp Mặc với môi khô nứt đã bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm nguồn nước nổi trên mặt đất. Hắn không quen với sa mạc, hoàn toàn không biết phải tìm ở đâu mới có nguồn nước. Nếu vẫn không gặp được người hoặc là nước, hắn sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng nếu hắn không tiếp tục tìm, hắn đứng ở trong biển cát vàng vô biên vô hạn dưới ánh mặt mặt trời chói chang thiêu đốt, hẳn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Nếu luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Hiện tại Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, vì tu vi của hắn vẫn quá thấp.
Đang lúc cân nhắc, Diệp Mặc bỗng nhiên phát hiện dường như cát dưới chân đang chậm rãi chuyển động. Chỉ là tốc độ vô cùng chậm. Nếu không phải Diệp Mặc có thần thức, hắn tuyệt đối sẽ không nhận ra. Diệp Mặc lại cẩn thận quan sát, phát hiện cát ở xung quanh đều dần dần chảy về một vị trí ở dưới chân. Nhưng cát ở dưới chân hắn căn bản không chất đống lại. Đây là chuyện gì?
Không có cát chất đống lại, chứng tỏ những dòng cát chảy tới đã hoàn toàn biến mất xuống dưới đất. Biến mất xuống dưới đất? Bỗng nhiên Diệp Mặc giật mình chợt hiểu ra. Nếu biến mất xuống dưới đất, đã nói lên dưới chân hắn là một khoảng không. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc làm sao còn dám tiếp tục ở lại chỗ này. Khí lực của hắn đã hao phí hết bảy tám phần, nếu nơi này bỗng nhiên xuất hiện cát xoáy, hắn căn bản không có khả năng trốn được.
Nhưng ngay khi Diệp Mặc nghĩ về vấn đề này, muốn lập tức rời khỏi, đột nhiên cát dưới chân xoay tròn. Diệp Mặc cảm giác dưới chân hụt hẫng. Toàn thân rơi vào dòng chảy của cát.
Trong lòng Diệp Mặc hiểu rất rõ, một khi bị những dòng cát chảy này vùi lấp, với tình trạng hiện tại của hắn, căn bản chỉ còn đường chết. Hắn làm sao có thể chấp nhận bị những dòng chảy cát mang đi. Chân đạp xuống cát, toàn thân bay lên trời. Không ngờ nhảy cao tới gần năm sáu mét.
Tuy nhiên Diệp Mặc nhanh chóng cảm giác được có điều không thích hợp. Bởi vì tuy rằng hắn đã nhảy lên, lực hút dưới chân vẫn còn đang kéo xuống. Xung quanh cũng không có bất kỳ nơi nào có thể đặt chân.
Nếu là vài ngày trước, nói không chừng hắn còn có thể bạo phát ra, đánh về phía ngoài của vùngcát xoáy. Nhưng hiện tại Diệp Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chậm rãi rơi xuống. Cho dù hắn đã vận chuyển chân nguyên tới cực hạn, nhưng nhiều nhất chỉ làm chậm lại tốc độ rơi xuống. Chân nguyên trong thân thể hắn đã không thể tiếp tục hỗ trợ hắn lướt ngang.
Diệp Mặc thở dài một tiếng. Hắn căn bản không thể tưởng tượng được mình sẽ ngã xuống ở sa mạc theo cách này. Giờ phút này, hắn nhớ tới rất nhiều điều. Giọng nói và nụ cười của Lạc Ảnh không ngừng xuất hiện trước mắt hắn. Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới buổi tối hôm đó, Ninh Khinh Tuyết nói.
" Trong sân có bụi cỏ là con để lại cho Diệp Mặc..."
Không ngờ hắn có vài phút thất thần ngắn ngủi.
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bị cát vùi lấp, bỗng nhiên cảm giác bên hông mình căng ra. Một dây lưng màu trắng đang cuốn quanh lưng hắn. Tuy rằng vừa rồi Diệp Mặc trước bị cát đá vùi lấp có chút thất thần ngắn ngủi, nhưng đối với cơ hội này hắn sẽ không bỏ qua. Tay hắn lập tức nắm lấy dây lưng. Đang lúc hắn chuẩn bị mượn lực nhảy lên, liền cảm giác bên hông mình kéo căng, không ngờ hắn được kéo lên.
Khi Diệp Mặc dừng ở trên mặt cát vững chắc, dây lưng màu trắng đã được thu trở về.
Trong lòng Diệp Mặc thất kinh. Thân thủ của người này còn cao hơn so với Hồ Khâu mình đã gặp lần trước một cấp bậc. Người này là ai? Đứng cách Diệp Mặc gần ba bốn trượng, là một cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt. Trên mặt có che một tấm khăn lụa. Lúc này, cô ta đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Con mắt của cô trong suốt linh động, chỉ nhìn liếc mắt một cái, không ngờ lại có chút sự yên lặng.
Không ngờ là một cô gái như vậy, còn mặc áo váy ở giữa sa mạc? Nếu Diệp Mặc không phải Tu Chân giả, hắn thật sự tưởng rằng cô gái này chính là tiên tử. Tuy nhiên Diệp Mặc sẽ không cho rằng như vậy. Tuy rằng không nhìn thấy mặt cô gái này, nhưng phong thái này đã không khó để hình dung.
áo váy màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời chói trang lại không hề nhúc nhích, giống như một nữ thần cổ xưa. Nhưng cái ba lô sau lưng cô lại nói cho người khác biết, cô không phải nữ thần, cũng là một người đến sa mạc du lịch hoặc là thám hiểm.
Mái tóc cô hơi rối, nhưng mấy lọn tóc đen rơi ra lại tôn lên vẻ thoát tục như tiên nữ, thanh tú đến bức người.
Dùng câu trong bài Lạc Thần Phú -
Kiên nhược tước thành,
Yêu như ước tố.
Diên cảnh tú hạng,
Hạo chất trình lộ.
Hưu tấn phi phù,
Phiêu hốt nhược thần,
Lăng ba vi bộ,
La miệt sinh trần
(Vai tựa vót thành,
Eo như được bó.
Cổ gáy thon dài,
Da ngần hé lộ.
Sáp thơm không dùng,
Phấn màu chẳng ngự.
Tóc búi mây bồng,
Mày uốn thon cong.) - để hình dung cô gái đang đứng trước mặt, thật sự là quá mức chuẩn xác. Thật sự là " Giống như mây nhẹ che trăng, phiêu đãng tựa như gió cuốn tuyết bay.
Diệp Mặc giống như thấy được bộ dáng của sư phụ Lạc Ảnh. Hắn đứng ở trước mắt cô, không ngờ không kìm lòng được kêu lên một tiếng "sư phụ". Chỉ là trong phút chốc hắn liền động tâm đối với cô gái này. Đây vẫn là người con gái duy nhất khiến hắn động tâm ngoại trừ Lạc Ảnh. Cho dù là Lạc Ảnh, cũng phải mãi sau này hắn mới phát hiện mình ỷ lại vào sư phụ.
Cô gái thoáng nhìn qua bộ dạng Diệp Mặc có chút xộc xệch, hơn nữa trên người không mang theo vật gì, lại nghe Diệp Mặc nói năng lộn xộn gọi cô là "sư phụ", cô không khỏi nhíu mày. Nhưng cô cũng chỉ làm như vậy mà thôi, cũng không có nói điều gì.
Sau khi Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần, hắn đã hiểu được người con gái đang đứng trước mặt khẳng định không phải là một cô gái tầm thường. Bằng không cô ta không có khả năng ăn mặc như vậy để đến sa mạc. Hắn quay đầu lại nhìn về phía xoáy cát vừa rồi. Lúc này, hắn đã thấy nó hoàn toàn biến mất không thấy tung tích. Xoáy cát này tới nhanh đi cũng nhanh.
Biết cô gái này đã cứu mình một mạng, hơn nữa đã cảm thấy mình có chút lỗ mãng, Diệp Mặc vội vàng ôm quyền cảm ơn nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ?"
Cô gái này nghe thấy Diệp Mặc gọi vậy, dường như có chút ngây người. Cô thoáng nhìn về phía xoáy cát mà thiếu một chút Diệp Mặc đã lọt vào, trong lòng thầm nghĩ hẳn là ba lô của người này đã bị cát chôn vùi. Tuy nhiên cô vẫn không nói gì, chỉ lấy từ trong ba lô của mình một túi nước và một gói bánh quy quăng tới cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận thứ đó, cũng không vội uống nước, mà lại ôm quyền cảm ơn nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Đa tạ đã ban nước. Diệp Mặc không chết, nhất định sẽ hồi báo.
Tuy rằng cô gái nhìn động tác của Diệp Mặc cũng không nói gì, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô thấy môi Diệp Mặc đã nứt nẻ, rõ ràng đã rất lâu rồi hắn không uống nước. Bình thường người ở giữa sa mạc rất lâu không uống nước người, bỗng nhiên nhìn thấy nước, ý tưởng đầu tiên chính là lập tức uống cho thỏa cơn khát. Nhưng tuy rằng cậu thanh niên này thoạt nhìn quần áo có chút không chỉnh tề, nhưng cũng tuyệt đối không chật vật, cũng không có chút kinh sợ đối với việc vừa rồi thiếu chút nữa bị cát đá vùi lấp. Thậm chí thoạt nhìn hắn còn rất bình thản. Hơn nữa cách nói chuyện còn có vẻ nho nhã.
Diệp Mặc thấy cô gái này chỉ nhìn hắn, lại không nói lời nào, hắn cũng không thèm để ý. Cô gái này vừa nhìn đã biết không phải người sống ở thành phố, bằng không cũng sẽ không ăn mặc như vậy, còn có cách tạo hình này. Đã cảm ơn, Diệp Mặc mới mở túi ra uống mấy ngụm nước. Hắn uống nước không ngờ không phải dùng miệng ngậm lấy miệng túi để uống, mà là giơ lên cao rót xuống, dùng miệng đón.
Chẳng lẽ hắn ghét mình sao? Túi nước này cô cũng chưa từng uống qua. Thấy động tác uống nước của Diệp Mặc, cô gái cũng rất ngạc nhiên. Nhưng hắn khát tới như vậy, không ngờ chỉ uống mấy ngụm nước. Năng lực kìm chế và tâm tính của người này thật sự rất trầm ổn.
Nhưng điếu khiến cô thật sự không ngờ được nữa là, Diệp Mặc bất ngờ đưa túi nước trả lại cho cô.
Cô gái nhíu nhíu mày. Đương nhiên cô sẽ không thu hồi vật gì đã đưa ra. Huống gì, nước này Diệp Mặc đã uống qua. Tuy rằng không trực tiếp chạm vào miệng túi, nhưng cô vẫn không muốn thu lại. Bỗng nhiên cô gái nghĩ ra, người này nghĩ sau khi uống nước xong không giữ lại, sẽ đưa lại cho cô, nên lúc nãy mới không trực tiếp dùng miệng uống? Hắn ở giữa một sa mạc, không nước, không ngờ có thể trả túi nước lại cho mình?
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
- Chương 103: Cô gái áo vàng