Chương 1: Nữ chính của cuốn tiểu thuyết ngược tâm biến thành một người đàn ông có dươиɠ ѵậŧ to và bị chuốc thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©

“Sau khi ly hôn, chồng cũ lạnh lùng khóc lóc cầu xin tôi nối lại tình xưa” là một câu chuyện tình bi đát.

Có thể từ tựa đề đơn giản và trần tục này mà thấy rằng cuốn sách này theo mạch truyện đó là trước thì ngược nữ chính, sau thì ngược nam chính, cuối cùng là nam chính truy thê hỏa táng tràng.

Nhân vật nam chính Kiều Nam Căng là một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có, vì từ nhỏ cậu đã ốm yếu và bệnh tật nên được gia đình chiều chuộng và nảy sinh tính tình kiêu ngạo.

Điều mà ông nội của Kiều Nam Căng lo lắng nhất trước khi qua đời chính là đứa cháu trai quý giá của mình, ông ấy đã đặc biệt chọn một cô gái hiền lành và đức hạnh làm vợ cho cháu trai mình, chính là nữ chính Tống Vi Lan.

Tuy Tống Vi Lan cũng là con gái của một gia đình giàu có, nhưng cha cô lại tái hôn với mẹ kế và sinh ra một cô em gái, cô giống như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, cha cô không quan tâm đến cô, mẹ kế cũng không yêu cô. Em gái cũng ghen tị với vẻ đẹp của cô, thường xuyên gây khó dễ với cô.

Dù cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, không có cơ sở tình cảm nhưng Tống Vi Lan vẫn nảy sinh tình cảm với cậu thiếu gia gầy gò bệnh tật đáng thương này, đến mức cô muốn quản lý gia đình thật tốt và chăm sóc cậu suốt thời gian còn lại.

Đáng tiếc, trong lòng Kiều Nam Căng lại có một tình yêu khác là Bạch Nguyệt Quang ở nước ngoài xa xôi, cậu kết hôn với Tống Vi Lan chỉ vì tâm nguyện cuối cùng của ông nội, nên sau khi kết hôn, cậu lạnh lùng đến lạ thường, dù cô có quan tâm và chăm sóc cậu ân cần như thế nào đi nữa thì sắc mặt cậu cũng khó coi như vậy.

Nhưng điều mà Kiều Nam Căng thực sự không biết là cậu mắc chứng mộng du nặng, mỗi khi cảm thấy khó chịu, cậu sẽ vô thức chạy đến phòng Tống Vi Lan, lao vào vòng tay ấm áp của đối phương như một đứa trẻ nũng nịu "Khó chịu quá, xoa xoa cho người ta đi."

Trong trạng thái mộng du, Kiều Nam Căng hoàn toàn trái ngược với lúc tỉnh, ngốc nghếch, ngoan ngoãn, mềm yếu, bảo gì cũng làm, từ một tên cặn bã lạnh lùng trở thành một chú cún con mềm mại đáng yêu khiến cho Tống Vi Lan có cảm giác như mình vừa có một đứa con nên ý nghĩ ly hôn lập tức dịu lại.

Cho đến một ngày, Tống Vi Lan phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Nguyệt Quang, cô cuối cùng cũng hiểu được, dù cố gắng thế nào cũng không thể sưởi ấm được trái tim chồng nên cô quyết định lựa chọn rời đi.

Sau khi ly hôn, thiếu gia bệnh hoạn không được ai vỗ về nữa, lúc này cậu mới nhận ra Tống Vi Lan đối xử với mình tốt đến mức nào, liền hạ cái tôi xuống và khiêm tốn cầu hòa, hai người vướng vào yêu hận một thời gian và đã hòa giải thành công.

Sau khi tiểu thuyết hoàn thành, độc giả A ở phần bình luận bày tỏ sự bất bình mãnh liệt - 【Trời ạ, chương theo đuổi vợ ngắn quá, nữ chính sao có thể tha thứ cho tên cặn bã dễ dàng như vậy? Nên tranh thủ thời gian mộng du để tra tấn tên cặn bã, đồng thời dàn dựng một vở kịch khiến tên cặn bã khóc đến chết. 】

Độc giả B cũng lên phụ hoạ theo, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương - 【Đúng đúng đúng, phần diễn kịch quá đơn giản, một con mèo lạnh lùng nên bị một con chó lớn chơi nát, chơi xong cũng không cho rửa sạch, cả người bẩn thỉu kéo lấy góc áo của chị gái và khóc lóc đau đớn cầu xin cô đừng rời đi. 】

Câu trả lời bên dưới ngay lập tức được các độc giả đưa lên top đầu cmt - 【Chị em này viết rất hay, viết được thì viết nhiều hơn nào. 】

【 Nói thật thì nữ chính vẫn quá hiền lành, nhân vật nam chính mộng du cũng không làm chuyện gì xấu xa, nếu như nam chính ở

Hải Đường, nếu như nam chính có bối cảnh như vậy, cậu đã sớm bị dạy dỗ một trận nhừ xương và trở thành cɧó ©áϊ bị người khác đâm cᏂị©Ꮒ thỏa thích rồi.】

【Các người thật là xấu xa, đây là tiểu thuyết trong sáng nha...】