“A! Vội như thế sao?” Nghiêm Quân Đường cười nhẹ, đem Tiểu Thất Nhi để xuống, để nàng sát vách tường, ánh trăng khẽ theo tiến vào hành lang, để hắn nhìn thấy khuôn mặt triều hồng của nàng.
“Ô…… Cầu xin chàng nha……” Nàng nắm lấy tay của hắn chuyển qua một bên ngực trắng.”Chàng xoa bóp thử xem, rất nặng rất khó chịu, còn có này……”
Nàng bắt được một tay khác của hắn đưa đến bên ngoài ướt nhẹp, “Rất ướt rất sưng…… quả nho bên trong………”
“Phải không rất khó chịu nha!” y phục ngăn cách bên ngoài, Nghiêm Quân Đường dùng sức xoa lấy miên nhũ no đủ trên tay, tay bên trong cởϊ qυầи lót nàng ra.
“A!” Qυầи ɭóŧ mỗi lần bị cởi ra,quả nho bên trong thân thể lập tức thuận theo xài dịch từ từ bị đẩy ra.”Không được…… Rơi ra……”
Nàng phát ra tiếng thút thít rêи ɾỉ, muốn đem quả nho mυ"ŧ lất nhưng mật dịch đẩy quả nho, thoáng cái hai quả nho liền rớt xuống, Nghiêm Quân Đường vội vàng đưa tay tiếp được.
“Ô…… Thϊếp không phải cố ý, chính là nó rơi ra……” Sợ hắn tức giận, nàng sợ hãi nhìn hắn.
“Ha…… Ta không tức giận.” Nghiêm Quân Đường nhìn quả nho trên tay, màu tím ngoài da nhuộm lấy mật dịch sáng trong, thuận theo ngoài da từ từ chảy xuống.
“Đến, ăn đi.” Hắn đưa tay đưa tới bên môi nàng.
Nhìn quả nho trên tay hắn, Tiểu Thất Nhi cúi đầu ngậm quả, lập tức nếm được vị ngọt của xài dịch, nàng khẽ dùng sức, giọt nước trong quả nho thấm ra, theo xài dịch cùng nhau lan tỏa khắp miệng.
“Ăn ngon không?” Nghiêm Quân Đường nhỏ giọng nói.
Tiểu Thất Nhi xấu hổ hai má đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta đây cũng muốn nếm thử.” Hắn cúi đầu ăn một … quả nho khác, tròng mắt đen tà mị vẫn nhìn nàng, “Không nghĩ đến chất lỏng quả nho lại ngọt như thế.”
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn nàng mắc cở rũ tròng mắt xuống, hắn lập tức cúi đầu hướng đến hơi thở mùi đàn hương trong miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào, quấy phá chất ngọt trong miệng nàng, quả nho và vị ngọt xài dịch di chuyển khắp đầu lưỡi hai người.
Mà tay của hắn cũng xuyên qua y phục, lấy tay vuốt ve cánh hoa ướt mềm.
“Muốn ta sao?” Mυ"ŧ lấy môi dưới non mềm, hắn cười hỏi.
“Muốn! Thϊếp muốn!” Nàng bị hắn trêu đến điên rồ, trong đầu óc chỉ muốn hắn xuyên suốt nàng, hung hăng tiến vào bên trong thân thể nàng.
“Nàng không sợ bị hạ nhân đi qua thấy sao?” Cắn vành tai khéo léo, hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi hơi nóng.
Mà bàn tay to ở ngoài hoa huyệt cũng không an phận, một ngón tay tiến vào hoa huyệt,nơi đó lập tức co rút, đem ngón tay của hắn mυ"ŧ, hắn thăm dò vào một ngón tay, hai ngón tay thuận lợi nắm được xài hạch đã sớm cứng ngắc, dùng sức kéo ra chuyển lấy.
“Ừ a……” Xài hạch non mềm bị đùa bỡn, nhắm trúng xài dịch, nhưng mà không đủ, nàng muốn nhiều hơn cứng hơn, nàng muốn hắn nha!
“Cầu chàng nha!” Nàng không nhịn được đưa tay cầm lấy nhiệt thiết dưới bụng hắn, to dài cứng rắn làm nàng hưng phấn hơi run lên, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được phát ra khẩn cầu.
“Nếu nàng phóng túng hơn một chút, ta liền cho nàng!” Hắn cười nhẹ, nhìn nàng bị tìиɧ ɖu͙© làm khó chịu, nhiệt thiết dưới bụng hắn cứng hơn vài phần.
“A……” Thấy hắn thế nào cũng không cho nàng, Tiểu Thất Nhi không nhịn được khóc, tay nhỏ bé lo lắng cởϊ qυầи lót của hắn ra, để nhiệt thiết to dài nảy lên.
Tay nhỏ bé cầm lấy vật cứng rắn đốt nóng, không được khuấy động, để vật nóng ở trong tay mình trở nên lớn hơn, đỉnh thấm ra dịch trắng làm ngón tay ẩm ướt, chảy ra nhiều dịch thể ướt dính.
“Đường, thϊếp muốn……” Tiểu Thất Nhi cắn môi, ngón tay không ngừng ở trong hoa huyệt quấy phá làm cho nàng càng khó chịu, “Tiến vào, cầu xin chàng tiến vào……”
Nghiêm Quân Đường mị lên tròng mắt đen, rút ra ngón tay ướt xối, không cần hắn động.Tiểu Thất Nhi đã sớm không nén được địa đem chân đưa lên bờ eo hắn, khẽ nâng đứng người dậy, để nhiệt thiết to dài hướng chính xác huyệt mềm ướt xối, dùng sức đẩy vào.
“A!” Bị tiến vào kɧoáı ©ảʍ để nàng thỏa mãn phát ra rêи ɾỉ, nàng dùng sức để nhiệt thiết ngay ngắn vào hoa huyệt.
“A! Bảo bối…… Nàng thật là……”
Bàn tay to chế trụ eo Tiểu Thất Nhi, Nghiêm Quân Đường lại nâng mộ cái chân khác của nàng lên, để chân của nàng chặt chẽ quấn lấy eo của mình, đu đưa bờ eo, dùng sức đưa đẩy bên trong thân thể nàng.
“A a……” Bị đút vào kɧoáı ©ảʍ làm Tiểu Thất Nhi ngẩng đầu rêи ɾỉ, lại sợ quá lớn làm người khác đến, vội vã cắn răng nhịn xuống, nhưng âm thanh nhỏ vẫn không nhịn được tiết ra.
Nghiêm Quân Đường dùng sức đút vào huyệt mềm, nhiệt thiết bị nhục bích chặt chẽ mυ"ŧ, để hắn mỗi một cái đi vào cũng sử xuất khí lực lớn nhất, mỗi một cái vào cũng đυ.ng lấy tầng nhạy cảm sâu nhất hoa tâm, quấy phá xài dịch tràn đầy, làm vật to dài dính đầy nước quang.
“Thoải mái sao?” Hắn cố ý ở trong huyệt mềm chuyển động, lại dùng lực đâm vào, để vật to dài mài đυ.ng lấy huyệt mềm.
“A…… a, thoải mái…… Đường a……” Nàng ôm chặt hắn, cắn răng buồn bực hừ, huyệt mềm thuận theo hắn cọ xát chuyển động không ngừng co rút, thịt non chặt chẽ mυ"ŧ vật to dài.
Bị chặt chẽ mυ"ŧ ở kɧoáı ©ảʍ làm cho Nghiêm Quân Đường dần dần mất lý trí, đưa vào càng dùng sức…….
“A ừ……” Hoa huyệt quá mức nhạy cảm, hơn nữa lại bị vật nặng đâm sâu vào, rất nhanh bắt đầu chấn co rút, vấy ra càng nhiều mật dịch.
“Không…… Không được……” Tiểu Thất Nhi cũng nhịn không được nữa rêи ɾỉ, nàng bắt đầu the thé, hoa huyệt bị dùng sức đưa đẩy, truyền tới kɧoáı ©ảʍ mệt mỏi, làm nàng chịu không được lắc đầu.
“Ngừng!Ngừng nha! Sẽ hủy…… hủy nát nha……” Nàng bắt đầu cầu xin tha thứ, hắn lại nhanh hơn,giống như muốn đem nàng hủy nát, mỗi một cái tiến vào cũng đánh đến chỗ sâu nhất.
“Ô…… Không nên a……” Thân thể nàng khó chịu, ngón tay chặt chẽ bấm vào thịt hắn, hoa huyệt nhanh chóng mãnh chấn động, xài dịch một lớp tiếp theo một lớp từ bên trong thân thể vấy ra.
Hắn càng đưa đẩy mạnh hơn.
Cho đến nhiệt thiết to dài bắt đầu biến hồng biến cứng rắn, hắn mới phát ra một tiếng thô rống, buông lỏng thân thể, để trên lổ nhỏ đỉnh phun dịch thể trắng, hòa với chất lỏng ngọt ngào, cùng nhau tràn ra chảy vàohuyệt mềm……
………..
Sáng sớm, Nghiêm Quân Đường mới ra cửa, Tiểu Thất Nhi đã bị người hầu mời vào phòng sách, nói là lão gia có việc muốn tìm nàng.
Tiểu Thất Nhi bối rối bước vào phòng sách, vừa nhìn thấy Nghiêm lão gia nghiêm túc, nàng liền thấy sợ hãi.
“Cha, không biết cha tìm con có chuyện gì?” Tiểu Thất Nhi cung kính địa đầu xuống, nghi ngờ hỏi.
Gả vào Nghiêm phủ mau một tháng, nàng và Nghiêm lão gia gặp mặt vài lần không nhiều lắm, quen biết thời gian lại càng rõ, nàng biết Nghiêm lão gia vẫn rất không thích nàng, cũng biết không dám xuất hiện nhiều trước mặt ông.
“Con gả vào cũng đã một tháng đ?” Nghiêm lão gia thâm trầm nhìn Tiểu Thất Nhi.
“Vâng” Tiểu Thất Nhi bất an trả lời.
“Rất tốt, ta cũng vậy không muốn nói vòng quanh,thôi thì nói thẳng vậy.”
“Dạ, mời cha nói.”Nghe Nghiêm lão gia nói thế, đáy lòng của Tiểu Thất Nhi không khỏi hiện lên vẻ bất an.
“Ta đối với con không có gì bất mãn, chỉ là ta vốn là cho là gả vào Nghiêm phủ chính là Giáng Nhi, không nghĩ đến lại là con, ta bất kể nguyên nhân là cái gì, ta đối với việc này rất không vui”
Tiểu Thất Nhi cắn môi không nói, mặt nhỏ lại không tự chủ được liếc trở nên.
“Ta nghĩ con cũng biết,ngoại trừ Giáng Nhi, lòng ta còn rất hài long một nàng dâu khác, nàng biết là ai không?”
“Dạ! con dâu biết.” Nghĩ đến Phương Niệm Vân,tim của Tiểu Thất Nhi trầm xuống, trong long không yên tĩnh.
“Ta muốn Đường nhi đem Niệm Vân tiến phòng, ta hỏi qua ý Niệm Vân, nàng cũng không phản đối, con cảm thấy thế nào?” Nhìn Tiểu Thất Nhi, Nghiêm lão gia nhẹ giọng hỏi.