Mái tóc đen nhánh rối tung, áσ ɭóŧ vốn là màu trắng giờ kết hợp với làn da đỏ hồng lại càng ngon miệng hơn làm cho người khác muốn một ngụm nuốt vào, tuyết trắng tròn đầy run nhẹ, nụ hoa dụ người vì tiếp xúc không khí mà trở nên rất cứng, ngoài y phục ra hoa huyệt bên trong đã sớm ẩm ướt, áp sát chặt lấy khe mềm mại, lờ mờ lộ ra cánh hoa.
“Mới như thế mà ướt thành dạng này……” Nghiêm Quân Đường không dời mắt, con ngươi đen bởi vì du͙© vọиɠ mà chuyển sâu, hắn tự tay đưa tới ngoài hoa huyệt, ngăn cách bởi y phục ướt nhẹp, ở ngoài huyệt chần chừ dụ dỗ, cào điểm nhạy cảm của nàng.
“A!” Tiểu Thất Nhi nhíu đầu lông mày, khó chịu bật ra âm thanh than nhẹ, mắt đầy sương mù nhìn thẳng hắn, khi hắn tiếp xúc nàng cảm giác nhiều dịch ướt vọt ra, làm nàng xấu hổ.”Không nên đυ.ng……”
“Vì sao?” Nghiêm Quân Đường cố ý cong ngón tay lên, dính tại y phục cào vào cánh hoa, đầu ngón tay sớm bị xài dịch thấm ẩm ướt.
“Sẽ ướt a……” Bị hắn khiến cho tê dại, Tiểu Thất Nhi không nhịn được nắm chặt tấm trải bàn, cánh hoa không chịu được co rút lại, phác thảo ra nhiều ái dịch hơn.
“Ẩm ướt không tốt sao?” Con ngươi hắn mị lại khi nhìn thấy thái độ đáng yêu của nàng, y phục ướt đẫm thuận theo cánh hoa dán chặt lại, làm dưới bụng hắn một trận lửa nóng, ngón tay tiếp xúc càng dùng sức hơn.
“A! Không, không được……” Y phục áp chặt lấy hoa huyệt nhạy cảm mềm mại, bị hắn cọ sát như thế, bị y phục ở bên ngoài huyện làm phiền, thịt non chịu không nổi kí©h thí©ɧ, co chặt hơn.
“Vì sao không được?” Nhìn ái dịch không thấm ra được, mùi vị ngọt ngào lan tràn khắp, hắn không nhịn được cong ngón tay lên, ngăn cách bởi y phục dùng sức đâm vào hoa huyệt.
“A!”Cảm giác đau đớn làm nàng ý thức ép chặt chân, cũng làm ngón tay hắn tiến đến bị ngăn lại.
“Không nên! Sẽ đau……” nàng Cắn môi cầu khẩn nhìn hắn, muốn ngón tay hắn thối lui.”Cầu chàng, đi ra ngoài……”
“Không được!” Nghiên Quân Đường tàn nhẫn cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Thất Nhi.”Ngoan, mở chân ra.”
“Không!” Mắt của Tiểu Thất Nhi chứa đầy lệ, đáng thương lắc đầu cự tuyệt, lại không biết hình dạng đáng thương này ngược lại kí©h thí©ɧ nam nhân tham muốn giữ lấy.
“Nàng muốn đau hơn sao?” Hắn cố ý cong đầu ngón tay ở bên trong thân thể nàng, động đậy vuốt nhẹ huyệt mềm của nàng.
“A!” Cảm giác động tác ngón tay của hắn, nàng nhíu lông mày nhỏ.”Chàng tệ lắm nha!” Bại hoại! Biết rõ nàng đau còn ức hϊếp nàng!
“Không mở chân ra ta liền tệ hơn!” Hắn hạ giọng uy hϊếp, cố ý đưa tay đâm sâu vào.
“A!” Tiểu Thất Nhi nhíu mày khinh ngâm, tủi thân nhìn hắn, sợ hắn uy hϊếp, chỉ đành phải biết điều một chút mở chân ra.
“Vậy mới ngoan.” Nghiêm Quân Đường hài lòng liếʍ nước mắt trên mặt của Tiểu Thất Nhi, ngón tay dính trên y phục, bắt đầu lướt qua ở khe hẹp, không tiến được quá sâu, nhưng cũng không lùi ra, cứ đưa đẩy trong Nhục Bích.
“A a……” Mới bắt đầu Tiểu Thất Nhi còn đau đến nhíu lông mày, nhưng dần dần, một cổ tê dại ở bên trong thân thể khoách tán, đau đớn từ từ biến mất, nàng thả nhẹ đầu lông mày, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được bật ra rêи ɾỉ.
Thấy nàng bắt đầu hưởng thụ ngón tay đâm vào, thậm chí bắt đầu đu đưa eo nhỏ theo động tác tay hắn, Nghiêm Quân Đường lộ nụ cười câu khởi.”Bây giờ còn muốn ta rút lui không?Hử?”
“Không! Không……” Tiểu Thất Nhi cắn cánh môi, khó chịu phát ra tiếng rêи ɾỉ. Mới bắt đầu còn cảm thấy thoải mái, nhưng dần dần nàng cảm thấy cái đó đâm vào đã không thể thỏa mãn nàng, ngược lại khiến cho nàng rất nóng,rất khó chịu.
“Nghiêm Quân Đường, thϊếp khó chịu……”
Nghe Tiểu Thất Nhi xưng hô, Nghiên Quân Đường không vui nhướng lông mày lên, ngừng động tác tay.”Nàng gọi ta cái gì?”
“A! Chàng đừng ngừng……” Hắn đột nhiên dừng lại rút ra không những không làm nàng cảm thấy dễ chịu, ngược lại cảm giác không thỏa mãn,lửa trong bụng vẫn thiêu lấy nàng.
“Gọi ta Quân Đường, ta liền tiếp theo.” Nghiêm Quân Đường nhẹ giọng ra lệnh.
“Quân, Quân Đường……” Tiểu Thất Nhi khó chịu ngẩng đầu, phục tùng mệnh lệnh của hắn, cái miệng nhỏ nhắn phun ra giọng nói mềm mại, “Cầu chàng a……”
“Ngoan.” Nghe thấy nàng biết điều gọi tên của hắn, hắn liền thuận theo khát vọng của nàng, ngón tay rút ra đưa vào, hưởng thụ bị nàng bao vây rất chặt.
Nhưng nàng cũng hiểu là không đủ, ngón tay rút ra đâm vào chỉ khiến cho trong lòng nàng ngứa khó chịu, không nhịn được tìиɧ ɖu͙© hành hạ, nàng khóc ròng.”Quân Đường,thϊếp rất khó chịu……”
Thấy tình trạng đó, Nghiêm Quân Đường hài lòng cười nhẹ nói.”Nàng tham lắm đó nha oa nhi!” Hắn rút tay ra, chỉ nghe thấy tiếng nàng kháng nghị, hắn lần nữa cười nhẹ, bàn tay to giật qυầи ɭóŧ sớm đã ướt nhẹp xuống.
Nhìn hoa huyệt ướt dầm dề không co rút được, cánh hoa trắng mịn cuốn lấy dịch ướt trong suốt, hương vị xộc vào mũi.Hắn ôm lấy nàng, đi về phía giường dành cho đêm tân hôn.”Bảo bối, ta sẽ thỏa mãn nàng.”