Chương 22

Lạc Thần ra ngoài gọi điện thoại, còn tôi 1 mình bước vào quán. Uầy! Sang trọng hơn tôi tưởng. Cứ tưởng nó chỉ bằng cái phòng bếp nhà tôi thôi, ai dè nó nó to hơn 1 tí :))). Đang nhìn trước nhìn sau tìm chỗ trống để ăn thì bị chặn lại. Tên béo này là ai vậy? Đứng chắn ngta như thế ko thấy bất lịch sự hả? Nhìn cái mặt là bik chả tốt lành gì rồi.

- Con oắt kia, cái loại bần hàn như mày thì vô đây tính xin xỏ cái gì? Chỗ bố mày làm ăn, ko phải chỗ từ thiện.

- Xin lỗi, tôi ko có người bố mất nết thế này. Với lại tôi đi vào ăn rồi trả tiền chứ có quịt của ông đâu

- Hừ! Mấy cái chiêu này tao quen hết rồi. Bọn mày cút đi hay là để tao kêu người lôi đi đây hả?

- Được, để tôi coi ông hóng hách nhờ vào đâu!?!

Tôi đi ra ngoài cố kiếm Lạc Thần chứ cái chừng này tôi chết vì đói quá. Tại sao lần trước ko xin số điện thoại của anh ta cơ chứ? Mà vs lại mình có mang điện thoại đâu nhỉ?? Tôi gãi đầu ko bik làm gì, mình cũng đâu có mang theo tiền để đi chỗ khác lúc này. Cái tên kia nói cái quái gì mà lâu vậy chứ!?! Đang suy nghĩ thì có bàn tay vô vào vai tôi. Cứ tưởng là Lạc Thần nên nửa vui mừng nửa bực bội quay lại:

- Lạc Thần, anh làm gì mà..... Ông chú sao lại là ông? Tôi đi khỏi quán mà vẫn bám theo là sao?

- Mày đứng trc quán tao thì ai mà dám vào, còn ko cút xéo đi?

- Làm gì căng vậy? Đi thì đi. Cái bản mặt dày quá ném 2 tầng gạch chưa chắc đã nát mặt ông đâu nhể? Hứ!



Tôi quay lưng lại định đi kiếm Lạc Thần thì bỗng ông ta lại đẩy tôi về phía đường xe cộ đang đi qua đi lại như kiến bò. Tưởng như sắp chết thì có người kéo tôi về phía họ và ôm chặt tôi, quát:

- Nhà ông chắc chán sống rồi nên muốn ám sát người của tôi đúng ko?

- D... Dạ Thiếu!?! Tôi ....đúng là có mắt như mù ko nhận ra người của ngài ạ. Tại vì cô ấy ăn mặc không giống những người lần trước ngài đem tới ạ

- Cái gì? Ý ông là mắt của tôi có vấn đề phải ko?

- Dạ ko ko ko có đâu ạ, xin...xin mời ngài và phu nhân vào dùng bữa ạ

Nghe thấy hắn ta gọi tôi là " phu nhân", Lạc Thần cảm giác như bớt khó chịu hẳn đi. Anh ta kéo tay tôi đi vào thì bị khựng lại

- Còn ko mau vào ăn, đứng đấy làm gì?

Thấy tôi ko trả lời, anh ta đi lại gần chỗ tôi. Làm đủ các kiểu vẫn ko thấy tôi động đậy. Mặt thì tái xanh tái mét.