Chương 2: Bị mất nụ hôn đầu
Editor: Trang Lyn
“Quả nhiên...” Ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lẽo, lực nắm vai cô càng tăng, không để cho cô kịp nhíu mày lại đã nói: “Tiện nhân*, cô hãy mau cút ra khỏi nhà chúng tôi!”
*Tiện nhân: một câu chửi
Con cháu nhà giàu đều không có giáo dục như anh ta sao?
An Sơ Hạ cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị cho Hàn Thất Lục một cái tát. Đây là cô vì dân trừ hại thôi? Suy cho cùng, trong cuộc đời cô còn chưa tát người thế này bao giờ.
“Hàn Thất Lục, tôi nể mặt chú Hàn và dì Hàn, mới nhẫn nhịn anh. Nhưng mà, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi là tiện nhân? Anh cho rằng mình rất cao quý sao?”
Bị An Sơ Hạ hỏi như thế, nhất thời Hàn Thất Lục không biết nên trả lời như thế nào. Ngược lại còn bị cô dọa đến lui về sau một bước, tay buông lỏng.
“Anh nghe cho kỹ đây.” An Sơ Hạ tiếp tục nói: “Tôi đối với tài sản nhà các người gì đó, đều không có hứng thú. Tôi chỉ muốn thi một trường đại học, thỏa mãn giấc mơ vào đại học của mẹ tôi, cho nên anh không cần mang bộ mặt lạnh lùng đó nhìn tôi.”
“A...” Hàn Thất Lục lấy lại tinh thần, cười nhạt nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?”
An Sơ Hạ cũng cười nhạt theo: “Lời tôi nói, tóm lại là như thế. Còn anh có tin hay không, đó là chuyện của anh. Khuya rồi, không tiễn.”
Thấy bộ dạng coi thường của An Sơ Hạ, trong lòng Hàn Thất Lục dâng lên một ngọn lửa vô danh, lại đi về phía trước nắm lấy vai cô lần nữa hét lớn: “Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!”
Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, anh đã cúi người xuống, mang theo ý muốn trả thù hôn lên môi An Sơ Hạ.
Cô mở to hai mắt, không dám tin tất cả những điều này. Nụ hôn đầu quý giá mà cô cất giữ suốt mười bảy năm, cứ như thế... dâng cho một người không giải thích được?
Chờ đến lúc An Sơ Hạ phản ứng lại, Hàn Thất Lục đã bắt đầu xuôi theo chiếc cổ nhẵn bóng của cô, lưu lại một vết hôn nhàn nhạt. Vốn anh muốn trả thù cô, để cô biết khinh thương anh sẽ phải trả giá đắt thế nào, nhưng mà không biết tại sao, anh lại không thể khống chế được bản thân, càng hôn cảm giác càng mãnh liệt...
An Sơ Hạ dùng hết toàn bộ sức lực đẩy Hàn Thất Lục ra, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Hàn thiếu gia, xin tự trọng!”
“Tự trọng?” Trong mắt anh đầy vẻ giễu cợt: “Bổn thiếu gia lớn như thế, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói với tôi như vậy.”
“Cho nên anh rất tự hào sao?” Ánh mắt cô càng lạnh nhạt hơn, dừng lại một chút, khạc ra một chữ: “Cút!”
“Cút? Cô liền không muốn nhìn thấy tôi như thế sao? Ở gần tôi, sau đó làm cho tôi yêu cô...” Anh từng bước ép sát.
An Sơ Hạ không tự chủ được khóe miệng hơi run lên, người này, mắc bệnh tự luyến* rất nặng? Cho rằng tự luyến không phạm pháp thì coi trời bằng vung sao?
*Tự luyến: Là một dạng tính cách có liên quan mật thiết đến việc tin rằng bản thân vượt trội, nổi bật hơn người khác và bị ám ảnh bởi chính bản thân mình.
“Thế nào? Bị nhìn thấu sao?” Hàn Thất Lục đưa tay ra, muốn nắm lấy vai An Sơ Hạ lần nữa, mà lần này trong mắt cô lóe lên một tia sáng, kéo Hàn Thất Lục, sự dụng chiêu ném qua vai làm anh ta ngã xuống đất.
“A——” Hàn Thất Lục ngã xuống đất bằng một tư thế quái dị: “An Sơ Hạ! Cô, nhất, định, phải, chết!!!”
Cô xem thường chớp chớp mắt, học dáng vẻ kiêu ngạo của Hàn Thất Dạ lớn tiếng nói: “Bổn tiểu thư không sợ! Cho nên... Cút!”
Hàn Thất Lục bò ra khỏi phòng cô, để lại một lời kịch không thể thô tục hơn: “Cô nhớ đó cho tôi!”
Dạ dạ dạ, cô nhất định sẽ ghi nhớ thật tốt.
Đành thở dài, cô đi đến cửa, khóa trái lại. Cuộc sống sau này, e rằng sẽ không dễ chịu... Hơn nữa, lần sau trước khi đi ngủ nhất định phải nhớ khóa trái cửa phòng lại!