Chương 14: Tôi Không Chết Được

Bạch Chi Ngữ phẫn hận oán độc nhìn chằm chằm vào Đường Vũ, giống như Đường Vũ cướp đi thứ trân quý nhất của cô ta.

Đường Vũ lại cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Bạch Chi Ngữ, còn thuận tiện làm mặt quỷ.

Hoắc Vân ôm cô đi ra cửa, hỏi: "Em đang làm gì vậy? ”

Đường Vũ lập tức quay đầu, tựa đầu vào ngực Hoắc Vân Thâm, ừm ừm: "Không làm gì đâu, ngắm phong cảnh.”

Hoắc Vân Thâm bất lực lắc đầu, bế cô đi đến bãi cỏ, tìm một chiếc ghế dài, đặt Đường Vũ lên ghế, ngồi xuống với cô. ( Truyện chỉ đăng ở truyenhdt.com )

Môi trường bệnh viện Đệ Nhất rất tốt, gần bãi cỏ cũng có không ít người nhà đi dạo cùng bệnh nhân, còn có trẻ con chơi đùa trên bãi cỏ, Đường Vũ quay đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Hai chúng ta như vậy, trông anh giống với người nhà em ha?”

"Không giống." Hoắc Vân Thâm nói rất thẳng thắn.

Ánh mắt Đường Vũ tối sầm lại, lại cười tủm tỉm tiến lại gần, nói: "Vậy giống vợ chồng sao?”

Hoắc Vân Thâm quay đầu liếc cô một cái, trong ánh mắt đều mang theo lạnh lùng cùng xa cách: "Tiểu Ngũ, lời nói không thể nói lung tung.”

Trong lòng Đường Vũ run lên, nhếch khóe miệng cười cười, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang chơi đùa trên bãi cỏ, cô ngồi trên băng ghế dài lắc lư hai chân, Hoắc Vân Thâm trực tiếp bế cô ra ngoài, hiện tại cô vẫn đi chân trần.

Hoắc Vân Thâm đứng lên, xoay người trở về tòa nhà bệnh viện. Đường Vũ dừng một chút, cũng không quay đầu lại, là câu nói kia của mình chọc giận anh. Hoắc Vân Thâm luôn không thích nói về hôn nhân, anh luôn trốn tránh chuyện này, Đường Vũ chỉ hơi ám chỉ một chút cũng sẽ khiến anh không thoải mái.

Hiện tại, Hoắc Vân Thâm đại khái là không muốn dỗ dành cô nữa, sở dĩ trở về bệnh viện là dù sao tòa nhà kia còn có một Bạch Chi Ngữ nũng nịu, vừa rồi mình trào phúng Bạch Chi Ngữ như vậy, trong nháy mắt đã tự vả mặt rồi.



Đường Vũ một mình nhàm chá nngồi trên băng ghế, cô chân trần đi đến bãi cỏ, tiến đến bên cạnh hai đứa trẻ đang chơi đùa, nhìn chúng chơi xếp gỗ, Đường Vũ cùng người ta nói hai câu, rất nhanh liền cùng bọn nhóc chơi đùa, đi theo chúng xếp gỗ.

Đỉnh đầu bỗng nhiên bị bóng đen bao phủ, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm đã lâu không gặp: "Đường Đường.”

Thân thể Đường Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mắt, hắn mặc âu phục, dung mạo nho nhã, ánh mắt ôn nhu, còn chưa mở miệng đã làm cho người ta như gặp được gió xuân, chỉ là đối với Đường Vũ mà nói, quả thực khó chịu muốn chết.

"Tần Dư Triết" Đường Vũ gọi tên xong, quay đầu tiếp tục xếp gỗ, chỉ để lại cho người đàn ông một bóng lưng: "Có việc gì không?”

"Đường Đường, nghe nói em bị bệnh, anh đến thăm em." Tần Dư Triết nói chuyện đều là rất nho nhã thư sinh, không ai không biết Tần Dư Triết coi như là thiếu gia nhà giàu nhất nhì Giang thành, gia tài bạc tỉ, chẳng có liên quan gì đến dáng vẻ thư sinh hết.

Đường Vũ đặt một khối gỗ xếp màu xanh lá lên trên cùng, mỉm cười: "Anh nhìn vào gỗ xếp này, giống nón xanh anh đội cho tôi không?"

Tần Dư Triết ngẩn người, sắc mặt có chút khó coi, nói: "Đường Đường, đã nhiều năm như vậy rồi, sao em lại..."

"Tần Dư Triết" Đường Vũ rất không khách khí cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nói: "Tôi không chết được, không cần anh vội vã đến thăm như vậy, hay là nói, anh bị Đường gia phái tới đòi cổ phần trong tay tôi?”

Giọng nói của Đường Vũ vô cùng lãnh đạm, thậm chí cô còn không muốn xoay người nói một câu với Tần Dư Triết, chỉ là đưa lưng về phía hắn.

"Đường Đường, em biết rõ anh không phải ý này." Tần Dư Triết bất đắc dĩ nhìn bóng lưng gầy gò của Đường Vũ, gầy hơn trước khi cô ra nước ngoài rất nhiều.

Đường Vũ lúc này mới xoay người, nở nụ cười câu hồn: "Anh còn có ý khác? Anh có ý với tôi nhiều như vậy, em gái tốt của tôi có biết không?”