Một cô gái? Trong lòng Dạ Tường Vi dâng lên nổi bực tức khó hiểu.
Cô gái theo lời của Hạ Khiêm Dật, chính là vị Nguyệt Tiêm Ảnh có bộ dáng giống cô sao?
Ám Dạ Tuyệt đối với cô tốt như vậy, có thể dung túng thân phận sát thủ của cô để cô ở bên người, thậm chí có thể không để ý tới an nguy của tính mạng nhào tới cứu cô, đều là vì cô gái kia sao?
Có phải trong mắt hắn cô chỉ là vật thay thế của cô ấy hay không, hắn muốn bù đắp lại tiếc nuối.
Nghĩ như vậy, trong long Dạ Tường Vi bực tức không thôi, mấp máy miệng dữa sát vào Ám Dạ Tuyệt nói: "Nói như thế nào thì anh cũng vì tôi mà bị thương, theo lý tôi phải thật cám ơn anh, vi biểu lòng biết ơn tôi giúp anh băng bó!"
Đột nhiên cô biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, ngược lại làm cho Ám Dạ Tuyệt đề cao cảnh giác, hắn lắc đầu, "Không cần, Hạ Khiêm Dật băng bó là được."
"Được a!" Hạ Khiêm Dật đứng lên, tùy tiện lấy cớ, "Đúng lúc bệnh viện có việc gấp, vết thương của Tuyệt thiếu liền giao cho em băng bó."
Trước khi đi Hạ Khiêm Dật còn chuyển cho Dạ Tường Vi một ánh mắt, giống như đang nói với cô —— Ám Dạ Tuyệt ở trong tay của em, tùy em dày vò.
Tuy cô không nhớ được Hạ Khiêm Dật, nhưng Dạ Tường Vi cũng không có cảm giác xa lạ với hắn ta, cười khẽ làm một cái mặt quỷ với hắn ta.
"Hạ Khiêm Dật!" Ám Dạ Tuyệt nhìn bóng dáng của hắn ta gọi to, tiểu tử này tuyệt đối là cố ý , hắn ta vẫn muốn thay Nguyệt Tiêm Ảnh trút giận, thật không ngờ hắn ta lại dùng cách này giúp cô.
Dạ Tường Vi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Anh không cần gọi, cho dù anh la rách cổ họng cũng sẽ không có người đến ."
Lời nói xấu xa như vậy, nghe giống như là Dạ Tường Vi đang muốn vô lễ với Ám Dạ Tuyệt vậy?
"Vết thương của anh không có gì đáng ngại, không cần băng bó nửa." Ám Dạ Tuyệt lo lắng cô có thể sẽ đối với hắn giống Triệu Mẫn đối với Trương Vô Kỵ hay không , rắc muối lên vết thương của hắn và càng ác độc hơn là vẩy một chút tiêu ớt lên trên mặt.
"Anh rất sợ tôi sao?" Dạ Tường Vi lộ ra tươi cười ngây thơ, "Yên tâm đi, tôi sẽ vô cùng nhẹ tay nhẹ chân." Cô tăng thêm một chữ "nhẹ".
Ám Dạ Tuyệt vừa mới hiểu được chữ "nhẹ" của cô , cô liền dùng sức vỗ một cái vào phía sau lưng hắn, "Rất cường tráng nha!"
Hắn bị đau liền hít vào một hơi lạnh, "Em đang lựa chọn cửa chống trộm sao?"
Dạ Tường Vi quấn một vòng băng gạc trên miệng vết thương của hắn, dùng sức nắm chặt, sau đó lại quấn một vòng. Ám Dạ Tuyệt cảm thấy đau đến hơi thở không bình thương, miệng hắn mở lớn thở phì phò, cắn môi mỏng không cho bản thân mình bật ra một tiếng đau đớn nào.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Dạ Tường Vi cho rằng mình ra tay vẫn còn quá nhẹ lại tăng thêm sức, giống như đang mặc áσ ɭóŧ nhỏ cho phu nhân thời trung cổ, cần đè ép thật căng thật thật căng. . . . . .
Mặt Ám Dạ Tuyệt tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra, cánh môi trắng bêch bởi vì hắn cắn chặt mà đã tràn ra tơ máu.
Hừ! Lại dám coi cô như thế thân mà đùa bỡn.
Dạ Tường Vi hóa phẫn nộ thành sức mạnh, muốn làm cho hắn đau đến cầu xin tha thứ.
Cô dùng sức đè ép xuống, miệng vết thương dần dần rạn nứt, máu đỏ sẫm nhuộm đỏ băng gạc. . . . . .
"Bùm ——" Đột nhiên Ám Dạ Tuyệt ngã ở trên mặt đất.
Dạ Tường Vi hoảng sợ, cô chỉ muốn đùa xấu một chút, giải trừ mối hận trong lòng mình, cô thật sự không muốn làm cho hắn thành té xỉu.
Cô hoảng sợ vuốt gương mặt hắn, "Này! Anh sao thế, tỉnh tỉnh a?"
******************************
"Mình đυ.ng vào Ám Dạ Tuyệt rồi sao?" Mộ Trần Tuyết không chịu nổi áp lực trong lòng, điên cuồng chạy xe nhanh trên đường. Mặc dù đã cách Nguyệt Minh Khâu rất xa rất xa, nhưng trái tim cô ta vẫn không thể bình ổn được.
Đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng chuông di động êm tai.
Mộ Trần Tuyết đạp phanh lại đậu xe ở ven đường, cầm lấy điện thoại lên nhìn trên màn hình là một dãy số xa lạ, không nghĩ nhiều liền tắt máy.
Lúc cô ta muốn khởi động xe lần nửa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn lại là dãy số kia.
Lần này cô ta bắt máy, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy? Mặc kệ là ai và đã thông qua con đường gì lấy được số di động của bản tiểu thư, bây giờ tâm trạng của bản tiểu thư cực kỳ khó chịu, cho nên đừng tới phiền tôi!"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười như chuông bạc, "Tính tình của Mộ tiểu thư cũng thật không nhỏ, đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . . Cô không phải là Mộ Trần Tuyết thật."
"Cô nói cái gì? Đừng ở đó nói năng bây bạ!"
"Cô đã không tin, tôi đây cho cô chứng cứ." Lãnh Mỹ Diễm cầm bình rượu đỏ trong tay, tao nhã khẽ nhấp một ngụm, "Như thế nào? Cô có dám không?" Dù sao cũng là em gái của mình, cho dù chưa tiếp xúc qua nhưng cô ta chắc chắn em gái của cô ta cũng có cá tính tranh giành háo thắng, bởi vì trong mạch máu của hai người đều đã chảy cùng một dòng máu bướng bỉnh.
"Được!" Mộ Trần Tuyết không phải một lần nghe được có người nói mình là Mộ Trần Tuyết giả, vàng thật không sợ lửa, cô ta sợ cái gì, "Ngược lại tôi muốn nhìn xem cô có thể bày ra chứng cứ gì!"
******************************
"Tích tách. . . . . ." Bên tai truyền đến tiếng giọt nước, hắn bỗng mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Tường Vi, cô đang nhìn xuống hắn.
"Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi!" Trong đôi mắt trong sáng của cô chợt lóe lên vui mừng, lạnh nhạt nói: "Vốn nghĩ rằng anh rất lợi hại , ài! Thật không ngờ lại là miệng cọp gan thỏ, không phải là băng bó miệng vết thương một chút thôi sao mà lại ngất đi, nói ra mà nói là quá xấu hổ rồi. . . . . ."
Ám DạTtuyệt không tìm cô tính sổ, cô còn chế giễu châm biếm hắn trước.
Lông mày anh tuấn hơi nhếch lên, "Em bỏ đá xuống giếng."
"Vậy cũng cần phải có giếng để bỏ xuống." Cô xoa nắn khăn mặt vài cái trong chậu rửa mặt, sau đó vắt khô, để sát vào người Ám Dạ Tuyệt, "Anh cảm thấy tôi nói có đúng hay không?"
"Lấy oán trả ơn!" Ám Dạ Tuyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì cứu cô mới bị thương, cô không những không cảm ơn, còn trêu cợt hắn, Nguyệt Tiêm Ảnh của hắn từ khi nào thì trở nên độc ác như vậy rồi?
"Vậy cũng phải xem cái ơn này của anh người ta có nhận hay không a?"
Bây giờ Dạ Tường Vi nói khéo như rót, Ám Dạ Tuyệt tự nhận nói không lại cô.
"Này! Em muốn làm gì?" Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Dạ Tường Vi đang dò xét thân dưới của hắn.
"Vậy anh cảm thấy tôi muốn làm gì?" Trên khuôn mặt xinh đẹp khéo léo hiện lên tươi cười rực rỡ, cô quơ quơ khăn lông ướt trong tay,
"Anh không cần hiểu sai , phía sau lưng của anh có vết thương không thể đυ.ng nước rửa tắm, vốn cảm thấy anh đã cứu mạng tôi, tôi liền cố gắng giúp anh lau chùi thân thể một chút."
"Không cần!" Thái độ của Ám Dạ Tuyệt kiên quyết mà từ chối cô, hắn lo lắng cô lại làm ra điều quái dị gì để chỉnh hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh năm năm sau không giống với Nguyệt Tiêm Ảnh ngoan ngoãn nghe lời như năm năm trước, Ám Dạ Tuyệt cảm thấy bản thân mình thích ngược, Nguyệt Tiêm Ảnh ngoan ngoãn như vậy lại không nắm chặt, bây giờ tạo ra một Nguyệt Tiêm Ảnh như cọp mẹ luôn làm khó dễ hắn.