Từ trước đến nay Cảnh thiếu gia sẽ không bao giờ bạc đãi mình trên phương diện ăn mặc ngủ nghỉ, anh có thể gϊếŧ người gϊếŧ ở tim, có thể tiêm hai hộp morphine cho một nữ rắn hoa, cũng có thể giống như không có việc gì, yên ổn dùng cơm.
Giống như người thiếu nữ đang ngồi đối diện anh, cô chỉ thấy Hoắc Cảnh đang dùng điện thoại di động xem tin tức thời sự ở Yangon, tiếng Myanmar trong bản tin không ngừng lướt nhanh, một ngôn ngữ có thể coi như nửa tiếng mẹ đẻ của anh đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
Một giây tiêp theo, anh chuyển sang bản tin Thái Lan, có lẽ cũng đang đưa tin về cuộc bạo loạn quân sự ở Yangon, anh cũng có thể nghe một cách thích thú.
Anh đã bị giam sống trong nhà tù Compre ở Thái Lan suốt hơn nửa năm, không hề hay biết những biến động ở Yangon, đây là phương pháp hữu hiệu nhất để anh biết được những tin tức chính thống.
Nhưng cô không thể nuốt nổi, khuôn mặt trong sạch kiều mỵ thâm thuý nhăn lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh bẩn thỉu ghê tởm bên dưới tầng hầm ngầm, dạ dày quay cuồng khó chịu, mặc dù đối mặt với một bát sup Tom Yum cũng khó có thể động đũa.
Đặc biệt là câu nói của anh càng khiến đầu óc cô quay cuồng ù ù, anh dạy cô đích thân gϊếŧ chết người đầu tiên, nhưng cô lại không thể hiểu rõ rốt cuộc ai là người khởi xướng, ai là người mượn đao gϊếŧ người.
Đề Mộ muốn nôn, cuối cùng cô cũng không thể nhìn thẳng vào một bàn đồ ăn trước mặt, mà dáng vẻ ung dung thản nhiên của vị thiếu gia ở phía đối diện càng khiến cô ngạc nhiên đến choáng váng.
“Muốn nôn thì đến toilet mà nôn.” Hoắc Cảnh tiện tay ném điện thoại di động lên mặt bàn, những tin tức trên điện thoại khiến hai hàng lông mày anh tuấn của anh nhíu chặt, dáng vẻ không thể nhịn được cảm giác ghê tởm của người thiếu nữ trước mặt cũng khiến anh cảm thấy không vui.
Từ nhỏ anh đã lớn lên trong hoàn cảnh này, thấy nhiều nên cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Cô nhìn thấy những mảnh vụn vặt trong mắt anh, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn có thể cưỡng ép đẩy cảm giác ghê tởm trở lại, mặc dù trên trán cô đã đầm đìa mồ hôi.
Tại sao lại phải nhẫn nhịn? Hoắc Cảnh không hiểu, anh nghiền ngẫm đánh giá dáng vẻ Đề Mộ tự véo chính mình, bật cười trào phúng hai tiếng, trêu chọc hỏi: “Sao vậy? Không thể vượt qua lương tâm chỉ vì một nữ rắn hoa sao?”
Nhờ vào cảm giác đau đớn nơi lòng bàn tay, tinh thần của người thiếu nữ vô cùng tỉnh táo, cần cổ thiên nga thon dài, cô nhìn thẳng vào anh: “Ngay cả ngài cũng không cảm thấy trở ngại, đương nhiên em cũng có thể.”
Rõ ràng Hoắc Cảnh không hài lòng với câu trả lời của người thiếu nữ, biếng nhác dưa vào thành ghế, anh không thích sự nhẫn nhịn và quật cường trong mắt cô, thoạt nhìn có vẻ thuận theo, nhưng lại phản nghịch như thế.
Cô có thể nấu cơm giặt đồ, thu dọn nhà cửa cho anh, có thể cầm lấy con dao nhỏ từ trong tay anh, cũng có thể tống anh vào trong nhà tù Compre.
“Những con rắn hoa mà Byzan nuôi dưỡng đều vô cùng nghe lời, nói hướng đông không dám đi hướng tây, nói chết không dám sống.” Trong giọng điệu của chàng công tử Yangon mang theo chút ngưỡng mộ.
Đám con cháu trong giới quân nhân và chính trị ở tầng lớp thượng lưu Đông Nam Á đều có cách nuôi dưỡng rắn hoa để phòng thân, bên cạnh những tay buôn bán vũ khí và ông trùm ma tuý cũng có rắn hoa, nhưng cách thức sử dụng của hai kiểu này khác nhau rất lớn.
Một bên dùng để giao dịch quyền lực và sắc dục giữa đám thiếu gia công tử trong tầng lớp thượng lưu, một bên dùng để ám sát và chuyển giao hàng hoá.
Ba anh cũng biết đến chuyện này nên chơi bao giờ cho phép anh và Hoắc Diệu đưa con gái về nhà hậu hạ, không cần biết anh nhặt được, mua bán hay người khác tặng, nếu phát hiện thì sẽ treo lên đánh!