Chương 7.4: Huỷ hoại tinh thần của một người còn hữu hiệu hơn cả bẻ gãy cổ đối phương

Ngoài cửa, Hoắc Cảnh đang ung dung vui vẻ, anh tuấn cao quý, trên cổ áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt mở hai cúc áo, không nhiễm bụi trần, giống như bãi biển Changda tươi đẹp hợp lòng người ở Yangon.

Anh không hề tương xứng với căn tầng hầm tăm tối hôi thối này, cũng hoàn toàn không mảy may dao động trước tiếng la hét của nữ rắn hoa Myanmar này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác tiêm morphine của Đề Mộ.

Người thiếu nữ dần dần trở nên thành thạo từ trong cảm giác sợ hãi và hoảng hốt, không cần anh phải dạy dỗ, cô học được rất nhanh, cuối cùng đã có thể bình tĩnh thu dọn ống tiêm và vỏ chai bỏ đi vương vãi khắp sàn nhà.

“Cảnh thiếu gia!”

Sau khi tiêm xong, nữ rắn hoa Myanmar đã khôi phục lại chút thần trí, hai chân quỳ trên mặt đất, đầu đập bịch bịch xuống mặt đất: “Cầu xin cậu! Tôi muốn gặp Byzan thiếu gia! Byzan thiếu gia không thể nào không cần tôi được!”

Hai chân Đề Mộ như muốn nhũn ra, đứng dậy chạy ra khỏi tầng hầm ngầm, đi đến bên cạnh anh, nín thở, nhìn thấy nữ rắn hoa kia đã đập đầu đến mức trên trán chảy ra máu tươi, máu chảy đầm đìa trên mặt, không ngừng gọi tên Byzan thiếu gia.

Cô không khỏi nhớ đến những lời mắng mỏ gào thét ác độc của nữ rắn hoa Miến Điện này với mình vào tối hôm qua, nếu cô ta đã oán hận như vậy thì tại sao lại hy vọng Byzan đến cứu cô ta vào lúc này.

“Thưa ngài, sau khi trở về Myanmar, cô ta vẫn sẽ chết, đúng không?” Cô siết chặt lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi.

“Anh không gϊếŧ cô ấy, tiếp theo sẽ là người trước hi sinh, người sau bước tiếp.” Hoắc Cảnh từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt anh tuấn nhìn nữ rắn hoa đang dập đầu với mình, dập đến mức khuôn mặt đầy máu tươi, giống như một nữ quỷ, anh ghét bỏ nói: “Byzan sẽ không thích khuôn mặt đáng sợ này của cô đâu.”

Nghe vậy, nữ rắn hoa kia lập tức ngơ ngác lau đi vết máu trên mặt, cả người càng thêm thâm trầm đáng sợ, sau đó lại học theo con chó cong người lên, dùng tứ chi bòn đến bên chân Hoắc Cảnh.

Chàng công tử lùi về phía sau hai bước, anh không thích nữ rắn hoa cả người bẩn thỉu này vấy bẩn quần anh.

Đề Mộ quay mặt sang một bên, cô đau lòng nhắm lại, không muốn xem cũng không muốn nhìn, nếu cứ thế này, cô thà rằng Cảnh thiếu gia sẽ có thể cho cô ta một kết thúc chứ không phải là tra tấn người ta như một trò vui.

Có lẽ dáng vẻ Đề Mộ nhắm mắt lại đã khích thích hứng thú của người thiếu niên, dưới sự cảm động đến rơi nước mắt của nữ rắn hoa, anh lấy diện thoại di động ra, gọi điện đến thủ đô Thái Lan.

Loa ngoài vang lên khoảng chừng nửa phút, đầu dây bên kia mới chậm chạp bắt máy, nhưng ngay sau đó, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng gầm nhẹ và tiếng thở dốc của nam nữ làʍ t̠ìиɦ với nhau, ngay cả tiếng va chạm khiêu da^ʍ trên giường và tiếng roi quất trên da thịt cũng có thể nghe rõ ràng.

Toàn bộ tầng hầm ngầm đều vang vọng âm thanh khiêu da^ʍ sống động trên giường của thiếu gia Băng Cốc và tiếu cười kiêu căng ngạo nghễ của chàng công tử Yan gon, rất giống như hai tên ác ma gϊếŧ người gϊếŧ ở tâm.