Edit: Lan Điềm Điềm
Bạch Đình Quyên nhìn thấy con trai mình đi từ phòng bếp ra sắc mặt càng thêm khó coi, rõ ràng là không vui.
“Cậu không phải ở nhà sao? Tôi còn tưởng cậu rất bận.” Người phụ nữ không vui trừng mắt Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu trầm mặc, nhàn nhạt gọi một tiếng mẹ, sau đó cầm ly nước tiếp tục đi vào phòng khách, sau đó nói với Đổng Thiếu Ân, “Ngồi xuống uống nước đi. Hôm nay bận cả ngày rồi.”
Đổng Thiếu Ân không tiếng động gật gật đầu, đưa tay nhận ly nước Lạc Thừa Thu đưa cho, sau đó ngồi xuống sô pha chậm rãi uống nước.
Lạc Thừa Thu đặt một ly khác xuống bàn, “Mẹ, lại đây ngồi đi, nếu đã tới đây thì mẹ nói xem, có chuyện gì gấp.”
Bạch Đình Quyên nhíu mày, rốt cuộc phát giác thái độ của con trai lãnh đạm hơn trước rất nhiều. Cũng vì điều mà bà càng thêm không cao hứng, “Cậu đây là thái độ gì? Tôi tự đến đây tìm cậu, còn trưng ra cái thái độ này sao? Tôi là mẹ của cậu đó.”
Lạc Thừa Thu thở dài, đi qua ngồi xuống bên cạnh Đổng Thiếu Ân, “Đúng vậy, người là mẹ con, con cũng không nói gì. Nếu mẹ không có chuyện gì cần nói, chút nữa con cùng Thiếu Ân ra ngoài có chút việc, mẹ xem hôm nay về trước, hôm khác lại đến?”
Bạch Đình Quyên nghe vậy, không dám tin mở to hai mắt nhìn Lạc Thừa Thu, Lạc Thừa Thu cũng chỉ im lặng, không có ý sửa lại lời đã nói ra.
Bạch Đình Quyên áp lại lửa giận, cảm thấy con trai mình đã thay đổi, thái độ với bà như vậy chắc chắn là cảm thấy có Đổng Thiếu ÂN chống lưng chứ gì!
Bạch Đình Quyên định phất tay bỏ đi, nhưng nghĩ đến chuyện kia....Chính mình đã thu được chỗ tốt từ bạn thân,hơn nữa còn cam đoan với người ta, nếu không làm được thì chắc chắn rất mất mặt!
Nghĩ nghĩ, Bạch Đình Quyên lại cắn răng ngồi xuống.
“Hôm nay tôi tới là muốn nói với cậu một chuyện. Con trai của bạn thân tôi vào trại tạm giam, chỉ là mấy người trẻ tuổi tụ tập hút ít bột, cảnh sát lại làm lớn chuyện, không chịu thả người, cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp một chút, đem người thả ra.”
“Hít thuốc?” Lạc Thừa Thu lập tức nhíu mày, đời trước không có chuyện này. Mà bản thân hắn cũng không có quan hệ gì, nói cách khác mẹ hắn tới tìm hắn chính là muốn thông qua hắn nhờ vả Đổng Thiếu Ân. Mà chỉ cần hắn mở miệng yêu cầu, Đồng Thiếu Ân chắc chắn sẽ đồng ý.
Chỉ là đời trước thật sự không có chuyện này... Không đúng, chẳng lẽ đời trước mẹ hắn không tìm hắn, mà trực tiếp tìm Đổng Thiếu Ân?
Đối với ma túy, Lạc Thừa Thu thật sự rất phản cảm. Nghĩ đến, đôi mày chưa giãn ra lại càng nhíu chặt.
“Không phải hít ma túy, nói gì mà khó nghe vậy, chỉ là bột kí©h thí©ɧ mà thôi.” Bạch Đình Quyên bấy mãn trừng mắt con trai, sau đó dứt khoát chuyển sang Đổng Thiếu Ân, “Thiếu Ân à, này chỉ là chuyện nhỏ, Thiếu Ân nhất định sẽ giúp dì đi? Dì đã đáp ứng bạn của dì là nhất định sẽ nghĩ cách, nếu mà không được thì cũng quá mất mặt rồi.”
Nhìn thấy mẹ mình nói trực tiếp như vậy với Đổng Thiếu Ân, ánh mặt Lạc Thừa Thu lạnh xuống.
“Mẹ, mẹ không cần nhờ Đổng Thiếu Ân, chuyện này con có thể trả lời mẹ. Hít thuốc bị người ta bắt, chuyện này chúng con không giúp được, con trai của bạn mẹ tốt nhất là ở trong đó mà cải tạo đi, biết cái gì là không thể động vào.”
Thanh âm Lạc Thừa Thu lạnh lùng, lời nói chém đinh chặt sắt khiến hai người nghe thấy đều sửng sốt. Trong nháy mắt, Bạch Đình Quyên còn tưởng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác!
Sau đó Bạch Đình Quyên lập tức phản ứng lại, người nhảy dựng lên chỉ vào Lạc Thừa Thu hét to, “Cậu nói cái gì?”