Chương 2
"Viêm Nương, vui vẻ chút đi."
Hôm nay, sau khi luyện tập xong, thì Viêm Nương trở lại túc xá, ở cao trung Tử Dương tất cả nữ sinh đều phải ở lại, túc xá là một phòng hai người, nội quy trường học như vậy cô cũng không thèm để ý, dù sao có chỗ ở là tốt rồi, hơn nữa trường học cũng không có quản lý chặt hoạt động của nữ sinh ở trong ký túc xá, chỉ là quy định mười giờ đêm cấm không được mời nam sinh vào bên trong, loại quy định này, cô không cho rằng đối với cuộc sống của mình nó sẽ tạo thành vấn đề gì.
Giang Tâm Nhi ngủ chung phòng đã sớm lên giường, nhìn thấy cô ấy thoải mái mà nằm ở trên giường xem tiểu thuyết, trong khi mình lại phải luyện tập bán mạng, nói không có nhiều công bằng thì không có nhiều công bằng.
"Trên mặt tao viết không vui sao?"
Bởi vì không phục sự sắp xếp của giáo viên, cả một tuần lễ tâm tình của cô cũng cực kỳ không ổn định, làm thế nào cũng không thể trở lại bình thường được.
"Đúng là không có."
Giang Tâm Nhi quay đầu nghiêm túc nhìn cô ấy một cái, rồi sau đó lúc Viêm Nương xoay người định vào phòng tắm để tắm, thì cô nói: "Nhưng mà sát khí rất nặng."
Điểm này thì không lừa người được, Viêm Nương từ nhỏ đã tập võ, cho nên so với nữ sinh bình thường cô khá kiêu, cũng khá thoải mái, trong động tác luôn là có một loại đẹp gọn gàng, đó là nguyên nhân chủ yếu giáo viên coi trọng cô như thế.
Trong Viêm phái, cô gái tập võ là yêu cầu cơ bản, mà cô bởi vì bản thân có thiên phú, cho nên ở phương diện này lại còn thắng được chị em khác, nhưng nếu là nói đến dịu dàng, cô làm sao cũng không kém hơn.
"Tâm Nhi!"
Viêm Nương nhìn chằm chằm vào bạn cùng phòng của mình, trong đôi mắt đẹp đều là không vui, nhưng gương mặt xinh đẹp của Viêm Nương làm cho người ta không thể nào tin nổi, một cô gái yếu đuối như vậy lại có tính tình vô cùng nóng nảy.
"Được rồi, tao không nói nữa." Giang Tâm Nhi vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, vội vàng ngậm miệng, dù thế nào Viêm Nương nhất định cũng phải khiêu vũ rồi, đây là sự thực không thể thay đổi, huống chi cô thật sự rất mong đợi để có thể nhìn thấy bộ dạng Viêm Nương khiêu vũ, nhất định sẽ mê chết đám nam sinh đối diện.
Viêm Nương ở trường nữ đã sớm là nhân vật quan trọng nổi tiếng, mặc dù cô ấy luôn hết sức khiêm tốn, không thường nói chuyện với người ta, nhưng khí chất cùng lời ăn tiếng nói không tầm thường của cô ấy cũng đã nói rõ cô ấy cao quý, còn có một mái tóc đến eo, càng làm cho các nữ sinh hâm mộ không ngừng.
Viêm Nương nhìn trên mặt Giang Tâm Nhi vẫn còn lấp lánh nụ cười, cô thật sự là hận không thể đánh cho cô ấy một trận thật đau, ngày ngày cô vì luyện múa đã sắp mệt chết đi được, mà cô ấy lại mỗi đêm trời tối không có việc gì làm mà xem tiểu thuyết, manga mà cô ấy thích nhất trước nay; lúc chợt có linh cảm thì lên trên web tán gẫu với người ta, cuộc sống thoải mái như vậy không biết lúc nào mới có thể đến phiên cô,
"Viêm Nương, mày biết nam sinh bên kia là ai hợp tác với mày không?"
Trước đó, các nữ sinh đã len lén suy đoán người cùng múa với Viêm Nương có phải Hoắc Đông Lưu năm thứ ba hay không, anh ta là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô bé, đã anh tuấn mà dáng ngoài đẹp trai lại làm cho các nữ sinh mê muội anh ta, hơn nữa thường bí mật len lén mà bàn luận về anh ta, nhưng những chuyện như thế này làm sao cũng không thể để cho các thầy giáo nghe được, nếu không thì có phiền toái.
"Ai biết được?"
"Nếu như là Hoắc Đông Lưu?"
"Hoắc Đông Lưu?" Ai nhỉ? Cô chưa từng nghe qua.
"Đừng nói với tao là mày không biết anh ta nha?" Giang Tâm Nhi cảm thấy mất mặt mà nhìn Viêm Nương, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô ấy, cô hiểu suy đoán của mình căn bản là dư thừa.
"Ai quy định tao nhất định phải biết anh ta?"
"Anh ta rất nổi tiếng đó."
"Đó là chuyện nhà anh ta, tao không có hứng thú.
"Viêm Nương!" Giang Tâm Nhi không chịu nổi mà kêu lên, mà Viêm Nương chỉ là lắc đầu một cái nhẹ nhàng.
"Không có hứng thú, tao chỉ hi vọng hoạt động nhanh chóng kết thúc thôi, còn lại tao vẫn không có hứng thú." Chờ sau khi kết thúc học kỳ này, cô còn đang lo lắng không biết anh cả của mình không có việc gì tìm cô gặp mặt, tụ họp không, vậy thì cô phiền toái rồi, bởi vì một chút cô cũng không muốn đáp máy bay nữa, chắc chắn sẽ khiến cho cô điên mất.
"Tao đi tắm." Viêm Nương đi vào phòng tắm, định rửa sạch đi một thân mồ hôi bẩn cùng mệt mỏi.
Mặc dù Giang Tâm Nhi ở phía sau cô nhiều lần nói tốt về Hoắc Đông Lưu, nhưng cô căn bản không có để ý nghe, dù sao chính là nam sinh không quen biết mà!