Những lời này của Lý Phàm, lập tức làm nhiệt độ trong phòng hạ xuống, không khí cũng trở nên vô cùng xấu hổ.
Toang!
Lập tức, Cố Họa Y, Vương Cẩn Mai, Từ Thiên Hải và Cố Thiệu Huy, ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Lúc này Vương Cẩn Mai quát lớn: “Lý Phàm, cậu không nói lời nào cũng không ai khinh cậu không nói gì! Thật sự là cậu bị điên rồi, cậu nhanh chóng ngồi xuống cho tôi!”
Vương Cẩn Mai tức giận nổi trận lôi đình.
Lý Phàm này, lúc này đứng lên nói những lời này, không phải là có ý quấy rồi chứ.
Sao thế, thật đúng là muốn đổi lên lầu sao?
Cảm thấy, không phải tiêu tiền của mình, cậu ta tuyệt đối không đau lòng đúng không?
Cậu ta là điếc hay là có chú ý muốn gây khó dễ với mình, không nghe thấy vừa rồi nữ nhân viên kia nói, tiêu chuẩn tiêu phí trên lầu là 300 triệu sao!
300 triệu đó!
Vương Cẩn Mai có thể lấy được nhiều tiền như vậy, cũng sẽ không lấy ra!
Cố Họa Y sắc mặt lạnh lùng, hận trừng mắt nhìn Lý Phàm, giục: “Lý Phàm, anh ngồi xuống cho em! Anh không cần thêm phiền có được không? Yên lặng ngồi ăn cơm đi!”
Cố Họa Y sắp giận điên lên, Lý Phàm này, thật sự là không mở bình thì không ai biết trong bình có gì.
Cũng vào lúc mấu chốt này, anh còn muốn đứng ra thêm phiền.
Anh là chồng của mình mà, vì sao không thể suy nghĩ thay cho mình được, chia sẻ được áp lực? Còn phải muốn đi theo phối hợp bậy bạ!
Tức chết rồi!
Từ Thiên Hải bên cạnh thì mặt mũi đầy ý cười, nói: “Được lắm, Lý Phàm, sao thế, tối nay là anh mời khách sao? Nói chuyện lớn tiếng như vây, trước kia không nhìn ra mà, anh lại còn là một đại gia đấy. Phát tiền lương rồi? Mấy triệu tiền lương của anh, đủ tiền phòng ở đây không?”
Điên rồi, điên rồi.
Lý Phàm này, đúng là dọa người khắp nơi mà.
Đúng là không biết lúc trước Cố Họa Y nghĩ thế nào, lại chọn kẻ bất lực như anh ta.
Đây không phải quyết tâm muốn làm khó Cố Họa Y sao?
Đúng là không có đầu óc!
Đúng lúc, nữ phục vụ vừa mới rời đi, lúc này vẻ mặt vô cùng châm chọc, nhìn Lý Phàm cả người đồ vỉa hè, khinh thường mở miệng nói: “Ngài đây, anh xác định anh muốn đổi thành phòng trêu lầu đúng không?”
Đây là chơi cái gì chứ?
Người này nhìn thấy là một tên nghèo mạt, còn muốn lên lầu ăn cơm, nằm mơ sao?
Anh ta cũng không nhìn xem chính mình có đức hạnh thế nào!
Thôi, loại người này mình gặp nhiều rồi, toàn là mạo xưng hảo hán.
“Đúng thế.” Lý Phàm lần nữa gật đầu nói.
Nhưng mà.
Bốp!
Vừa dứt lời, Cố Họa Y tức giận trực tiếp đứng dậy tát một cái vào mặt Lý Phàm, nổi giận nói: “Đủ rồi! Anh muốn chơi đến lúc này? Nếu anh không muốn ăn thì tự đi về trước đi!”
Hốc mắt Cố Họa Y bây giờ hồng hồng, tức giận oán hận nhìn Lý Phàm.
Cô thật sự quá uất ức.
Vì sao Lý Phàm cứ muốn vào lúc này, làm mình khó xử, làm mình không thể xuống đài được chứ?
Cũng bởi vì Từ Thiên Hải, cũng bởi vì anh nhìn không nổi Từ Thiên Hải sao?
“Họa Y, anh có thể..”
Lý Phàm bỏ quên cảm nhận của Cố Họa Y, vừa định giải thích, đã bị tiếng quát lớn của mẹ vợ cắt đứt.
Lúc này Vương Cẩn Mai mặt đỏ đến tận mang tai, ngón tay sắp chọt vào chóp mũi Lý Phàm rồi, quát mắng: “Cậu có thể cái gì, cậu cái tên phế vật này, thật là mặt mũi bị cậu làm mất hết! Cậu hoặc là ngồi đàng hoàng ở chỗ kia chờ cơm cho tôi, hoặc là cút về! Cậu cũng chỉ là con rể ở nhà họ Cố, là dạng ăn cơm chùa, cậu có tư cách gì khoa tay múa chân ở đây, còn đổi lên lầu, cậu bỏ tiền sao?”
Vương Cẩn Mai mắng rất khó nghe, nước bọt tung tóe, đánh vào tự tôn.
Bà ta thật sự xem thường cái đồ quỷ nghèo Lý Phàm này!
Nếu phàm là anh có chút tiền cũng được, nhưng cố tình lại là một kẻ bất lực cái gì cũng không có.
Lý Phàm nắm tay lại, híp mặt lại, ẩn ý lạnh
Tất cả mọi người cho mình là phế vậy, nhưng mà, bọn họ ai lại biết được
Mình là tiểu thiếu chủ Long Môn, là Long quân tương lại!
Một câu, đừng nói đổi phòng, nhà hàng này, anh cũng có thể mua lại!
Ngược lại Từ Thiên Hải ngồi bên cạnh, gương mặt đều là sự giễu cợt không thể giấu nổi.
Lý Phàm này, đúng là ngu ngốc, bị vợ mình đánh, lại bị mẹ vợ mắng lớn
Đúng là vô cùng uất ức mà!
Cùng lúc độ, nữ phục vụ bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng khó coi
Má!
Thì ra là dạng phế vật ăn cơm chùa
Vậy thì anh giả vờ cái gì, còn nói muốn đổi phòng lên lầu, không phải là tự lấy mình làm trò cười sao!
Cho nên thái độ của nữ phục vụ cũng trở nên vô cùng kím, lạnh lùng mở miêng hỏi: “Mấy vị, rốt cuộc có muốn đổi không, đừng nên chậm trễ chúng tôi tiếp đãi khách khác.”
Cố Họa Y lau vệt nước mắt trên khóe mắt, xoay người, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi không đổi.”
Bốp!
Lúc này nữ phục vũ ném thực đơn lên bàn đánh bốp một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, mắng: “Ngu ngốc, không đổi thì kêu cái gì? Không có tiền ăn bữa cơm này, sao lại còn chuyện nhiều chuyện như vậy, giả bộ làm người giàu có cái gì chứ!”
Dứt lời, cô ta vừa mới xoay người, lập tức phát hiện một người đàn ông trung niên đi đến, lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng khom lưng nói: “Quản lý.”
Sao quản lý lại đột nhiên đến đây?
Hỏng bét!
Nhất định là khách khác phản ánh.
Người đàn ông trung niên kia mặt chữ điền, thân hình hơi mập, vẻ mặt có chút khó coi, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ầm ĩ như vậy, khách khác cũng trách cứ rồi!”
Nữ phục vụ vội vàng nói: “Quản lý, có mấy người gây chuyện đến đây, nhất định đòi đổi lên lầu trên.”
Nói xong, cô ta còn hung hắn trợn mắt nhìn Lý Phàm.
Người đàn ông trung niên biến sắc, nhìn lại phòng này, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang bị một người phụ nữ trung niên ra sức quở trách.
Lộp bộp!
Nhất thời, trong lòng người đàn ông trung niên thấy hoảng hốt!
Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, đói chiếu với tấm hình ông chủ nhà hàng gửi đến cho ông ta, lập tức hít vào một hơi!
Là anh!
Lần này Ngô Đạo Văn vội vàng đi xuống, chính là vì tiếp đãi vị khách quý trong tấm ảnh này.
Ông chủ lớn tự mình nhắn nhủ, phải tiếp đãi theo quy cách cao nhất, khách nhân có yêu câu, phải hoàn toàn thỏa mãn, ngàn lần không được xảy ra chuyện không may.
Nhưng mà, khách quý như vậy, sao lại bị người như thế quở trách.
Nghĩ vậy, Ngô Đạo Văn có một cơn tức trong lòng, cũng vội vàng tiến lên, cả giận nói với Vương Cẩn Mai đang quát Lý Phàm: “Câm mồm! Sao bà có thể đối với Lý…”
Ánh mắt của ông ta nhìn vào Lý Phàm, rồi đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt của Lý Phàm.
Lý Phàm nhíu chặt mày, tù cách ăn mặc của người đàn ông trung niên đột nhiên xông vào này, cùng với nữ phục vụ cung kính đứng sau lưng ông ta, cũng đoán được, đây là quản lý Quan Nhân Đường.
Cho nên, ánh mắt anh lập tức ra hiệu, ngăn nửa câu sau của đối phương lại.
Ngô Đạo Văn cũng đã lăn lộn nhiều năm rồi, một ánh mắt, ông ta lập tức đoán được, lập tức sửa lời: “Nơi này là Quan Nhân Đường, không thể lớn tiếng ồn ào, càng không thể ảnh hưởng đến khách khác dùng cơm!”
Vương Cẩn Mai khẽ giật mình, quay đầu lại lạnh lùng nhìn vào người đàn ông trung niên, khó chịu hỏi ngược lại: “Ông là ai, tôi dạy dỗ con rể của mình, làm phiền gì đến ông? Thật sự là bắt chó đi cày xen vào chuyện người khác!”
Ngô Đạo Văn khẽ giật mình, khóe mắt phát lạnh, vẫn là lần đầu có người dùng thái độ này nói với mình!a