Chương 28: MUA LẠI CỬA HÀNG NÀY

Với tiếng kêu của Phương Đình, mọi người đang ở xung quanh xem trò vui cũng mồm năm miệng mười bàn tán:

“Cái gì? Tên vô dụng Lý Phàm kia thế mà làm ra loại chuyện này?”

“Ngày thường thấy anh ta trung thực, không ngờ thế mà lại biếи ŧɦái như vậy, loại cặn bã này nên đuổi việc!”

“Vợ anh ta xinh đẹp như vậy mà còn làm ra loại chuyện này?”

Những lời bàn tán của mọi người xung quanh nhanh chóng biến thành lên án Lý Phàm.

Không có lí do gì khác, chỉ vì anh quá vô dụng, ai cũng có thể chửi bới vài câu.

Phương Đình khoanh tay trước ngực, sắc mặt ngạo nghễ nhìn Lý Phàm, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Thì ra Lý Phàm anh ở đây không được chào đón như thế, vậy thì xem ra hôm nay nhất định anh phải bị đuổi việc!

Lúc này Lý Phàm cũng cố gắng hết sức giải thích: “Tôi không có, tôi thật sự không có…”

Bốp!

Phương Đình lại tiến lên tát vào mặt Lý Phàm một cái, giọng mềm mại mắng: “Anh còn ngụy biện? Chẳng lẽ tôi lại vu khống anh?”

Lời nói của cô ta vừa thốt ra, mấy người phụ nữ bên cạnh liền nói phụ họa theo: “Nói với anh ta làm gì, trực tiếp báo cảnh sát đến bắt! Ngày trước tôi tới đây anh ta cũng động chân động tay với tôi!”

Đây hoàn toàn là nói hươu nói vượn.

Ngay cả một số nhân viên trong cửa tiệm cũng bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác nói: “Mọi người không biết, anh ta tên là Lý Phàm, con rể vô dụng của nhà họ Cố, lúc trước là vợ anh ta xin ông chủ chúng ta cho anh ta vào, không ngờ anh ta biếи ŧɦái như vậy!”

Lý Phàm nhìn đám người đang phẫn nộ như thể mình thật sự làm chuyện gì thương thiên hại lý.

“Tôi không có!” Lý Phàm giải thích, tay nắm thật chặt.

Thế nhưng anh vừa lên tiếng thì lại càng phải hứng chịu nhiều lời chỉ trích và răn dạy.

“Quản lý! Quản lý của mọi người đâu?” Phương Đình không quan tâm, vênh mặt hất hàm sai khiến hô hào, chính là muốn làm lớn chuyện.

“Ôi ôi ôi, đến rồi đến rồi, cô Phương, làm sao vậy? Ai chọc giận khiến cô không vui?”

Lúc này một người đàn ông trung tuổi dáng người phát tướng chạy tới, đầu hơi hói, mặt bóng loáng, thắt lưng trên bụng cũng sắp không thắt nổi.

Vương Phú Tường, quản lý của cửa tiệm, người này tính tình hẹp hòi, đối xử với nhân viên cực kỳ hà khắc, cũng là người có tính cách có thù tất báo.

Thế nhưng bây giờ vẻ mặt đối với Phương Đình lại tràn đầy nịnh nọt.

Phương Đình là người mà ông ta biết, hai ngày trước chính mình làm thẻ hội viên cho cô ta, lập tức tính phí lên đến ba trăm triệu đồng!

Khi đó người đi cùng cô ta là một ông chủ lớn giàu có, giá trị con người lên đến mấy chục tỷ!

“Hừ!”

Phương Đình hừ lạnh một tiếng, chân mày mang theo vẻ kiêu ngạo, chỉ vào Lý Phàm, quát: “Vừa rồi lúc người này massage cho tôi thì có hành vi quấy rối tôi, ông xem đó mà làm thôi!”

Vương Phú Tường nghe vậy thì quay mặt qua, thấy là Lý Phàm thì đôi lông mày rậm nhíu một cái, trong mắt tràn đầy vẻ coi thường, nghi ngờ nói: “Lý Phàm, tại sao là cậu?”

Vương Phú Tường chán ghét Lý Phàm ba năm, một kẻ bất tài mà không biết tại sao ông chủ lớn lại nhận anh vào làm.

Dạng người này ở bên ngoài đã đủ mất mặt, bây giờ còn muốn làm hoen ố thanh danh của Đình Mỹ SPA.

Vương Phú Tường không thể dung thứ cho anh!

Tiếp theo ông ta lập tức quát lớn: “Cậu có hành vi quấy rối khách hả? Cậu có biết quy định của cửa tiệm chúng ta không? Thế mà cậu có thể làm được loại chuyện này! Xin lỗi cô Phương ngay lập tức cho tôi, còn nữa, thu dọn đồ của cậu rồi xéo đi!”

Vương Phú Tường kéo kéo âu phục của mình, vẻ mặt cười khẩy và đắc ý.

Cuối cùng cũng chờ được cơ hội để dạy dỗ Lý Phàm!

Lần này cho dù như thế nào cũng phải đuổi anh ta ra ngoài!

Lý Phàm vội vàng giải thích: “Quản lý, tôi không có, là cô ta đang vu khống tôi.”

“Câm miệng! Sao cô Phương lại vô duyên vô cớ vu khống loại rác rưởi như cậu?” Vương Phú Tường quát lớn, sau đó quay đầu nịnh nọt cười nói với Phương Đình: “Cô Phương, cô yên tâm, loại người này nhất định tôi sẽ xử lý nghiêm túc!”

Phương Đình kiêu ngạo gật đầu, khóe mắt tràn đầy vẻ đùa cợt, nhìn Lý Phàm nói: “Hiện tại đã biết kết quả đắc tội với tôi rồi chứ? Chỉ dựa vào anh một tên vô dụng thì có tư cách gì xuất hiện trước mặt tôi!”

Vương Phú Tường cũng nịnh bợ, thấy Phương Đình tức giận hừng hực với Lý Phàm thì lập tức hùa vào chỉ trích Lý Phàm, quát: “Lý Phàm, tôi mặc kệ cậu có gì muốn giải thích, bây giờ lập tức cúi đầu xin lỗi cô Phương! Sau đó, cậu xéo ngay cho tôi!”

Giờ phút này Vương Phú Tường tức giận bừng bừng, Lý Phàm này sắp điên hả?

Dám ở trong cửa tiệm đùa giỡn khách, chuyện này mà truyền đi thì tiệm massage SPA của họ coi như hết!

Tên rác rưởi này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện!

“Họ Vương! Ông đừng có hung ác với tôi, tôi không làm loại chuyện đó thì chính là không làm! Đuổi tôi đi, có thể, nhưng trước khi đi nhất định tôi phải nói cho rõ ràng, tôi không làm! Ngoài ra, ông bị tôi sa thải!”

Lý Phàm cũng nổi giận!

Anh là Thiếu chủ Long Môn cao quý, há lại để những người này có thể tùy ý sỉ nhục và vu khống?

Trước kia vì Cố Họa Y anh có thể nhịn, nhưng bây giờ nếu anh đã quyết định kế thừa Long Môn vậy thì cũng không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa!

Vương Phú Tường nghe thấy câu này lập tức bùng nổ, phẫn nộ chỉ trích Lý Phàm, la ầm lên: “Thái độ vừa rồi của cậu là gì? Cậu dám gây hấn với ông đây? Còn muốn sa thải tôi? Ha ha, tất cả mọi người nhìn xem, Lý Phàm này có phải sắp điên hay không? Lại còn dám khoác lác nói sa thải tôi. Tôi là quản lý ở đây, cậu chỉ là một nhân viên nhỏ! Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, xin lỗi cô Phương, hơn nữa phải quỳ xuống xin lỗi!”

Phương Đình đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy vẻ đùa bỡn và lạnh lùng.

Lý Phàm thật đúng là ngu xuẩn, cái gì cũng có thể nói được, đúng là một kẻ rác rưởi vừa không có chí vừa không có đầu óc!

Cố Họa Y kết hôn với anh ta thật sự là sỉ nhục bản thân.

Nghe Vương Phú Tường chỉ trích và mắng nhiếc, Lý Phàm trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiền Phúc, giọng nói lạnh lùng: “Tiền lão, trong vòng mười phút, tôi muốn mua lại Đình Mỹ SPA.”

Tiền Phúc cung kính nói: “Tiểu thiếu chủ, việc này không thành vấn đề, tôi lập tức đi giải quyết.”

Cúp điện thoại, Lý Phàm yên lặng đứng ở một bên.

Nhưng cảnh tượng này đã khiến toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ!

Tất cả ánh mắt mọi người dại ra và khinh bỉ nhìn Lý Phàm chằm chằm.

Anh vừa nói cái gì?

Mua lại cửa tiệm này, hơn nữa chỉ cần mười phút?

“Mẹ nó! Lý Phàm không phải điên rồi chứ? Lại có thể nói những lời như vậy.”

“Một tên ngu ngốc thuần khiết, chẳng trách nhà họ Cố đối xử với anh ta như thế, người như vậy thì đi đến đâu cũng đều bị người ta khinh bỉ!”

Xung quanh tràn ngập tiếng cười vang và sự khinh thường của đám người vây xem.

Lúc này Vương Phú Tường cười to chỉ vào Lý Phàm, nói: “Lý Phàm à Lý Phàm, tôi vốn cho rằng cậu chỉ là một tên nhóc nghèo thôi, không ngờ cậu còn hèn thế, thật sự là làm tôi chết cười, dựa vào dạng người như cậu mà còn muốn mua cửa tiệm của chúng tôi? Cậu biết cửa tiệm của chúng tôi trị giá bao nhiêu tiền không? Chín mươi tỷ!”

Vương Phú Tường nói xong thì nhìn Lý Phàm với ánh mắt trêu chọc.

Nhưng mà Lý Phàm chỉ cúi đầu mắt nhìn vào điện thoại, Tiền Phúc gửi tin nhắn tới, mọi thứ đã được giải quyết xong.

Thấy Lý Phàm thế mà không nhìn mình, ánh mắt Vương Phú Tường oán hận nhìn chằm chằm Lý Phàm, quát: “Được, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, mười phút đúng không? Tôi chờ cậu mười phút!”

Dứt lời, ông ta quay đầu cười ha hả nói với Phương Đình: “Cô Phương, nếu không thì chúng ta đợi mười phút, xem trò hay?”

Dĩ nhiên là Phương Đình rất vui lòng nhìn Lý Phàm mất mặt, hơi gật gật đầu.

Nhưng ba phút sau, một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục đột nhiên chạy vào.

Nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt Vương Phú Tường chất đầy nụ cười nịnh nọt, nói: “Ôi, ông chủ, anh tới cũng không thông báo một tiếng, để tôi đích thân đi đón anh.”

Ông chủ lớn của cửa tiệm Môi giới massage Đình Mỹ SPA, Chu Phong Hoa.

Chu Phong Hoa liếc ông ta một cái rồi nói: “Chuyện gì xảy ra? Ồn ào! Đợi chút nữa sẽ có ông chủ mới, nhanh chóng cùng tôi đến phía trước chào đón một chút!”

Vốn dĩ Vương Phú Tường còn muốn nói cho Chu Phong Hoa chuyện của Lý Phàm, nhưng nghe thấy lời này thì nghi ngờ hỏi: “Ông chủ mới?”

Chu Phong Hoa gật đầu nói: “Có người bỏ ra một trăm hai mươi tỷ mua cửa tiệm này.”

Một trăm hai mươi tỷ, Chu Phong Hoa không có lý do gì để từ chối!

Vương Phú Tường nghe xong, lập tức liếc mắt về phía Lý Phàm đang ở bên cạnh.

Không thể nào.

Nhất định là trùng hợp.

Không riêng gì ông ta, ngay cả Phương Đình và những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người.

Sẽ không khéo như vậy chứ?

Vương Phú Tường thận trọng hỏi: “Ông chủ, ông chủ mới là ai vậy? Chúng ta quen biết không?”

Chu Phong Hoa cau mày nói: “Tôi cũng không quen ông chủ mới, nhưng nghe nói rất trẻ trung, đợi chút nữa tất cả mọi người cẩn thận một chút, dù sao sau này cũng là ông chủ mới của mọi người.”

Dứt lời, ông ta đưa theo mấy chục nhân viên, đứng thẳng ở cửa chính cửa tiệm.

Việc của Phương Đình thì tạm thời lắng đi một chút, đương nhiên cô ta cũng đi theo, cô ta vốn là người phụ nữ hám của, có thể nhìn thấy con nhà giàu trẻ tuổi tốn một trăm hai mươi tỷ mua lại cửa tiệm này dĩ nhiên không còn gì tốt hơn!

Hơn nữa cô ta còn đặc biệt dặm thêm lớp trang điểm, chuẩn bị ra tay.

Vương Phú Tường thì diễu võ giương oai hô: “Mọi người cũng đều nghe thấy rồi, xốc lại tinh thần cho tôi, ông chủ mới sắp tới, tất cả phải thể hiện tốt thì mới có thể thăng chức và tăng lương!”

Dứt lời, ông ta cố ý trợn mắt nhìn Lý Phàm, quát: “Cậu, cút qua một bên!”

Lý Phàm liếc mắt nhìn ông ta và cười khẩy, yên lặng đứng ở một bên cửa chính.

Chu Phong Hoa liếc nhìn nhưng không nói gì.

Ngay lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng ở cửa chính.

Tiền Phúc suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên tự mình tới một chuyến, nếu Tiểu thiếu chủ làm như vậy thì chính tỏ có người không có mắt chọc phải Tiểu thiếu chủ.

Vương Phú Tường đứng sau lưng Chu Phong Hoa, hai tay kích động xoa xoa, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.

Ông chủ mới có thể ngồi trên chiếc Rolls-Royce, không tầm thường! Nhất định mình phải thể hiện tốt một chút.

Đúng vào lúc này, ông ta nhìn thấy Lý Phàm đứng ở cửa, dáng vẻ không có vấn đề gì, hơn nữa chỗ anh đứng còn chặn xe người ta thì lập tức quát: “Lý Phàm, cậu làm sao vậy? Nhanh chóng cút sang bên cạnh cho tôi, ai bảo cậu đứng ở kia?”