“Hừ... Em đã nói rồi, em không nhỏ.”
"Ha ha... Dù em có lớn đến đâu đi nữa thì ở trong mắt anh em cũng vẫn là trẻ con thôi.” Diệp Thanh vỗ cái đầu nhỏ của Tiếu Doanh Doanh nói.
"Hừm... Vốn tưởng là sau khi thí lên đại học thì em sẽ trở thành người lớn rồi. Bây giờ xem ra ở trong mất mọi người em vẫn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ, thật là bưồn bực mà”
"Ha ha..."
"Được rồi, anh rể, mấy ngày nữa là em sẽ nhập học, đến lúc đó anh đi đến trường báo danh với em nhé!"
"Chắc chẩn rồi!" Diệp Thanh không chút do dự đồng ý, đừng nói là đưa Tiếu Doanh Doanh đi nhập học, mà chỉ căn là yêu cầu của cô em vợ này thì anh đều đồng ý không chút do dự cả.
Sau khi trò chuyện với Tiếu Doanh Doanh một hồi, cuối cùng Diệp Thanh cũng trở về phòng, vừa đúng lúc Tiếu Oánh Ức đi từ trong phòng tắm ra.
Trong phút chốc, tròng mắt Diệp Thanh lập tức mở to.
Bị Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào như vậy, trên mặt Tiếu Oánh Ức không vui, không giận cũng không bườn, dường như người Diệp Thanh nhìn cũng không phải cô, mà là một người phụ nữ khác chẳng liên quan gì đến cô.
Cô thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, rồi bình tĩnh nói: "Anh lại chảy máu mũi rồi kìa.”
Tại sao lại là "lại" á?
Hết cách rồi, một năm qua cảnh tượng như này xuất hiện vô số lăn, mỗi lần Diệp Thanh đều sẽ chảy máu mũi. Đừng nói là một người đàn ông trẻ tuổi đồi dào khí lực như Diệp Thanh, mà chỉ cần là đàn ông khi nhìn thấy dáng vẻ này của nữ thần bãng giá Tiếu Oánh Ức thì e là cũng sẽ phản ứng như vậy cả thôi.
Diệp Thanh rất may mắn, dáng vẻ này của Tiểu Oánh Ức chỉ có anh mới có thể nhìn thấy được.
"Nếu như anh muốn, tôi có thể cho anh." Tiểu Oánh Ức mặt không thay đổi nói.
Cô cảm giác mình và Diệp Thanh kết hôn, là quyết định của cô, lúc đó cô cũng không hỏi qua ý kiến của Diệp Thanh, đây coi như là cô nợ anh, cho anh một lần coi như là một dạng bù đấp đi.
Nếu đã không để ý đến cái gì, thì sao phải quan tâm đến cái này chứ?
"Không chiếm được trái tim của em, thì dù có chiếm được em cũng có ích gì chứ?" Diệp Thanh lắc đầu.
"Muốn có được trái tim của tôi rất khó!" Vẻ mặt Tiếu Oánh Ức vô dục vô cầu, trái tim cô đã chết. Ngay cả Tiếu Oánh Ức cũng cho rắng, cô sẽ vĩnh viễn không mở lòng với bất cứ ai.
Huống chỉ người này chỉ là chồng trên danh nghĩa của cô.
"Tôi tin bản thân mình” Diệp Thanh tự tin nói.
Đàn ông đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ vấn đề, Diệp Thanh cũng không ngoại lệ, nếu đổi thành một cô nàng xinh đẹp khác nói ra lời như vậy thì anh sẽ không do dự mà nhào tới.
Nhưng đối diện với Tiếu Oánh Ức, anh cũng không biết thế nào.
Một mặt là trải qua một năm ở chung, anh thật sự thích người vợ đã nhặt mình về này, anh không muốn làm tổn thương cô.
Mặt khác, Tiếu Oánh Ức là cơ thể Cửu Âm, mà anh là cơ thể Cửu Dương, nếu một bên không thực sự muốn làm việc đó thì có thể thể chất đặc biệt của họ sẽ cần nuốt lẫn nhau, kết quả xấu nhất là cả hai đều chết.
Đương nhiên Diệp Thanh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cho nên mặc dù anh muốn có được Tiếu.
Oánh Ức thì cũng chỉ có thể chinh phục hoàn toàn trái tim của cô đã.
Chỉ có như vậy thì hai người mới không cân nuốt lẫn nhau, mà còn thu được lợi ích cực kỳ to lớn từ việc này.
Lúc này Tiểu Oánh Ức nhìn chằm chằm Diệp Thanh, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Qua một hồi lâu, cô đi đến bên cạnh giường, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong tủ đầu giường ra đưa cho Diệp Thanh.
"Để làm gì?" Diệp Thanh nghỉ ngờ hỏi
'Cầm lấy, về sau đừng để bản thân mình nghẹn nữa." Tiếu Oánh Ức thản nhiên nói.
"Có ý gì?"
“Nghe nói phụ nữ của CLB tư nhân Thời Quang có tốt chất rất tốt, hơn nữa cũng rất an toàn.”
Trong khoảnh khắc, Diệp Thanh trợn trừng mắt, ý của vợ là gì?
'Đưa tiền cho anh đi chơi gái á?
Cái này có tính là phụng chỉ tán gái không?