Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mưa bên ngoài đã tạnh, nhưng mặt đất vẫn còn ướt. Dương Hải Dương ngồi trên bậc thang bên ngoài đại sảnh của tòa nhà nội trú, nhíu mày thật chặt, giữa đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, im lặng hút không lên tiếng.
Để phòng bệnh lại cho chị em nhà Thương, Dương Hải Dương và tôi đi ra ngoài, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, nhưng ngược lại, Dương Hải Dương không nói một lời.
"Sao cậu lại ở đây?" Vì cậu ấy không nói gì nên tôi phải chủ động mở lời, phá vỡ thế bế tắc.
Dương Hải Dương hút thuốc một hồi, đứng lặng như tượng một lúc, đột nhiên quay đầu lại: "Tớ không tới thì làm sao biết cậu với Thương Mục Kiêu...?" Cậu ấy bỏ lửng đoạn cuối, "Không phải, chuyện lớn như vậy sao không nói tớ biết hả?"
Tôi cho rằng cậu ấy tức giận vì Thương Mục Kiêu là em vợ, đang nghĩ tôi không quan tâm đến tâm trạng của cậu ấy nên tôi cố gắng giải thích.
"Là người trưởng thành, cậu cũng sẽ không bao giờ hỏi ý kiến
của tôi khi cậu yêu người nào đó mà..."
Cậu ấy hung hăng ngắt lời tôi: "Ý tớ không phải vậy. Tên đó... Nó là Thương Mục Kiêu, là Thương Mục Kiêu đó!" Cậu ấy chỉ tay về phía cửa, khói thuốc trong tay uốn thành một vòng cung vặn vẹo, "Thằng nhóc đó không bình thường, nó âm binh lắm, cậu có thích đàn ông cũng không thể thích nó. Nó khác hẳn với cậu, làm sao mà ở chung được! Chắc chắn nó cố ý tiếp cận cậu để trả thù tớ đấy, cậu đừng để nó lừa! "
Càng nói chuyện cậu ấy càng kích động, đứng phắt lên ném tàn thuốc xuống đất, hung hăng dẫm dẫm.
"Không được, nó không xứng với cậu tý nào, tớ không đồng ý đâu!"
Tôi hoàn toàn bất ngờ, lặng lẽ nhìn cậu ấy một lúc, không khỏi bật cười, lại còn có xu hướng cười mãi không ngừng.
Cậu ấy không thể hiểu vì sao tôi cười, cáu kỉnh nói: "Cậu cười cái gì vậy? Tớ nói thật đấy."
Lúc cậu ấy nói câu này, tôi cười còn lớn hơn, ôm bụng một hồi mới dứt được.
"Trông cậu y như Thương Mục Kiêu." Tôi lau nước mắt trên khóe mắt kết luận.
Dương Hải Dương đang còn đen mặt, vừa nghe cậu này liền sửng sốt, toàn thân cứng lại như bị sét đánh.
"Tớ... Bản chất của tớ vẫn khác nó." Cậu ấy cố gắng biện hộ, "Tớ dù sao cũng đáng tin cậy hơn nó mà?"
Sau đó cậu ấy điểm mặt những ưu điểm của bản thân và chỉ ra những khuyết điểm của Thương Mục Kiêu, cố gắng chứng minh cho tôi thấy cậu ấy và Thương Mục Kiêu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Tôi bất lực nói: "Cả hai đều có định kiến
sâu sắc về nhau. Đây là điều mà Vân Nhu và tớ đều không thích."
Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi rất cảm động - phản ứng đầu tiên của cậu ấy sau khi biết về mối quan hệ của tôi và Thương Mục Kiêu không phải là tôi thích đàn ông, mà là tôi ở bên một người không đáng tin cậy như vậy.
Không uổng công làm bạn bè lâu năm.
"Đệt..." Dương Hải Dương vừa nghe đến tên vợ yêu của mình thì ỉu xìu ngay.
Cậu ấy gục vai, nhặt tàn thuốc bẹp dúm dưới lòng bàn chân, ném vào thùng rác cách đó không xa, sau đó lê chân lại trước mặt tôi, hít một hơi thật sâu như thể đã hạ quyết tâm.
"Tớ biết Vân Nhu yêu thằng lỏi đó đến mức nào, và cậu thận trọng như thế nào trong tình cảm. Tớ quyết định sống hòa bình với nó vì cậu và Vân Nhu. Nhưng nếu..." Cậu ấy đầy nghiêm túc, "Nếu một ngày nào đó nó gây sự với cậu, tớ nhất định sẽ không tha cho nó, dù Vân Nhu có cầu xin."
Lần này đến lượt tôi trố mắt. Cũng may là chuyện hồi Tết cậu ấy còn chưa biết, nếu không với tính khí nóng nảy của cậu ấy, sợ rằng Thương Mục Kiêu sẽ bị cáng vào bệnh viện mất.
Tôi nhìn cậu ấy một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
"Ừm."
Dương Hải Dương gãi đầu, nói xong rồi tự nhiên thấy ngượng.
"Buổi sáng, Vân Nhu nhìn thấy tin nhắn bố cô ấy gửi tối hôm qua, biết Thương Mục Kiêu bị thương nên vội vàng đến đây. Cô ấy chưa đầy năm tháng, tớ sợ cô ấy sẽ quá xúc động nên đi cùng." Cậu ấy trả lời câu hỏi ban đầu của tôi.
Tối hôm qua Thương Lộc ở lại phòng bệnh đến hơn mười giờ mới rời đi, có lẽ về mới gửi tin nhắn. Về phần nguyên nhân... Nghĩ lại cách ông ta nhìn Thương Mục Kiêu, rất khó nói, tôi không thể đoán được ông ta nghĩ gì. Có lẽ là do ông ta chợt nhận ra người đang nằm đó là con trai ruột của mình, đứa con trai mà ông ta chưa từng chăm sóc từ nhỏ, hoặc cũng có thể là ông ta muốn để Thương Vân Nhu thuyết phục Thương Mục Kiêu từ bỏ đua xe ngoan ngoãn về nhà. Tất cả đều có thể xảy ra, ai mà biết được.
"Vậy.... hai người bắt đầu từ khi nào? Lúc thử đồ à?" Dương Hải Dương nói ra hoài nghi hợp lý của mình, "Lúc đó tớ đã cảm thấy kỳ lạ, tự nhiên bỏ nhà rồi đi sống chung một khu đô thị với cậu. Bây giờ nghĩ lại đúng là có âm mưu từ trước."
Đúng là đã có âm mưu, nhưng sự thật hơi khác so với những gì cậu ấy nghĩ.
"Không phải..."
"Không? Vậy khi nào?"
Tôi ngoảnh mặt đi: "Lúc trước khi cậu cầu hôn."
Đầu Dương Hải Dương nhất thời "load" không kịp, mấy giây sau, mới phát ra tiếng như một cái đĩa CD cũ bị xước.
"Cậu nói khi nào?!" Giọng cậu ấy phải tăng lên đến mấy quãng tám. "Tận năm ngoái? Bắc Giới cậu cũng khá lắm! Nếu tớ không tình cờ bắt gặp cậu định khi nào nói hả? Chẳng lẽ tính giấu cả đời?"
"Cũng sớm thôi mà."
"Còn dám nói như thế!"
Cậu ấy kích động trở lại, nhưng đúng lúc này, Thương Vân Nhu bất ngờ chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà, vừa nhìn thấy, cậu ấy đã thay đổi tâm trạng từ một quả bóng căng tròn sắp phát nổ thành một quả bóng xì hơi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.
"Xong nhanh thế?"
Dương Hải Dương thay đổi nét mặt nhanh như chớp, Thương Lộc mà thấy chắc cũng phải khen ngợi tài năng diễn xuất của cậu ấy.
"Ừm, nó không sao, hai ngày nữa chắc sẽ xuất viện thôi." Thương Vân Nhu nói, "Mặt đất hơi ướt, đi lại chắc sẽ nguy hiểm. Anh lái xe đến đây đi."
Dương Hải Dương quay người đi không chút do dự, nhưng quay nửa vòng rồi dừng lại, kéo Thương Vân Nhu vào trong tòa nhà, đi đến chỗ khuất tôi không thể nhìn hay nghe thấy.
Hai vợ chồng thì thầm khoảng năm phút trước khi quay lại chỗ tôi, Dương Hải Dương nhìn vẻ mặt bình thường,hơi vui vẻ, còn Thương Vân Nhu thì cười miễn cưỡng hơn.
"Vậy tôi đi trước." Dương Hải Dương vẫy vẫy tay, chạy nhanh về phía bãi đậu xe.
Cho đến khi không nhìn thấy cậu ấy nữa, Thương Vân Nhu mới thu lại ánh mắt quay sang tôi, khóe môi vốn đang cong lên hạ xuống thẳng tắp.
"Bắc Giới, anh không giữ lời hứa với tôi." Cô lạnh lùng nói.
"Tôi không hứa với cô cái gì cả." Tôi không ngại nhìn thẳng cô ấy, "Tôi với Thương Mục Kiêu lúc đầu chia tay là vì muốn chia tay, nhưng bây giờ tái hợp, cũng là vì thật sự muốn như thế, không liên quan gì đến cô từ đầu đến cuối."
Lúc đầu, tôi hứa sẽ chia tay với Thương Mục Kiêu trong quán cà phê, chỉ là lúc đó tôi đã muốn chia tay cậu, mà Thương Vân Nhu tìm tôi đúng thời điểm. Tôi nói với cô ấy như vậy để cô ấy yên tâm, cũng không có nghĩa là tôi thực sự sợ cô ấy.
Môi Thương Vân Nhu mím chặt, nhìn tôi rất lâu không nói chuyện, vẻ mặt phức tạp khó phân biệt, giống như đang trải qua một trận chiến không muốn ai biết. Một lúc sau, cô chủ động bỏ chủ đề trước đó, giọng điệu dịu đi.
"Anh có thể thuyết phục nó từ bỏ việc đua xe không?" Vì thai vẫn chưa to nên cô ấy trông vẫn như trước. Ngoài việc thay giày cao gót bằng giày bệt, vẻ ngoài vẫn xinh đẹp và trang phục tinh tế, quan trọng là vẫn không mất đi khả năng trời cho của nhà họ Thương - chỉ cần họ muốn, họ có thể nhận được sự yêu thích của bất kỳ ai.
"Tôi không muốn thuyết phục." Nhưng có thể là tôi đã ở cùng Thương Mục Kiêu lâu rồi nên sinh ra kháng thể, hoàn toàn không bị dao động.
"Sao? Anh không thấy nó bị thương thế nào sao?" Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, hoàn toàn không hiểu, "Chuyện công ty hay chuyện nhà sẽ để nó tự do toàn bộ, chỉ cần anh để nó về nhà, tôi sẽ không xen vào chuyện của anh... "
"Cô không thể xen vào." Tôi khó chịu cắt ngang.
Một hai lời không hợp, Thương Vân Nhu bắt đầu nói nặng.
"Anh không sợ tôi không cho anh yên ổn ở lại trường đại học Thanh Loan sao? Tiền cải tạo thư viện của các người là do tôi quyên góp đấy."
Tôi tin khả năng của cô ấy có thể khiến cuộc sống của tôi ở Thanh Loan trở nên khó khăn, nhưng đồng thời, tôi cũng tin rằng trường học của tôi có thể chịu được áp lực của cô ấy. Đại học Thanh Loan có lịch sử trăm năm, không thiếu tiền của một người, cũng không dựa vào tiền của một người.
"Quản trời quản đất, trường học còn đi quản tôi yêu ai sao? Hơn nữa..." Tôi ra đòn sát thủ, "Cô không sợ Hải Dương biết là cô làm chuyện đó sao?"
Chiêu này rất hiệu quả. Vẻ mặt của Thương Vân Nhu thay đổi ngay lập tức, cô ấy khoanh tay trước ngực nói, "Anh nghĩ anh ấy sẽ cãi nhau với tôi vì chuyện này à?"
"Cô kết hôn với cậu ấy vì thấy rằng cậu ấy sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt. Vậy thì tại sao cô không thể thấy rằng cậu ấy cũng là một người bạn tốt?"
Đánh rắn phải đánh vào đầu, cô ấy rất am hiểu điểm yếu của bản chất con người, và tôi cũng am hiểu điểm yếu của cô ấy.
Thương Vân Nhu bị tôi chặn lại không nói được lời nào, mặt mũi nghẹn đến cực hạn.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi xe, tôi cùng cô ấy nhìn lại, là xe của Dương Hải Dương đang đi tới.
Thương Vân Nhu ngừng nói, quay người rời đi.
"Nói chuyện đàng hoàng với Hải Dương chuyện nhà của cô đi." Tôi nói lại với cô ấy.
Thương Vân Nhu hơi dừng lại, nhanh chóng ra vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra, bỏ đi không quay đầu lại.
"Đi nha!" Dương Hải Dương hạ cửa sổ chào tạm biệt tôi.
Tôi vẫy tay, quay trở lại tòa nhà sau khi họ rời đi.
Đầu một ngày mới, Thương Mục Kiêu lại treo lên một cái bình mới. Khi tôi trở lại khu khám bệnh, y tá thay băng cho cậu đẩy xe đẩy ra ngoài.
Vừa bước vào phòng, ánh mắt Thương Mục Kiêu chuyển từ cái bình treo lơ lửng trên đầu sang tôi.
"Thầy ơi." Cậu chỉ vào mu bàn tay có kim châm, đáng thương nói: "Tay em lạnh quá, còn đau nữa."
Không phải là tôi chưa bao giờ bị kim châm, biết rằng về cơ bản nó không đau, cậu nói như vậy chỉ để chọc cho tôi xót mà thôi.
Sau khi bị thương, tôi luôn cảm thấy cậu càng ngày càng làm nũng nhiều hơn, thậm chí trình độ ăn vạ còn hơn cả Lòng Đỏ Trứng.
"Thổi thì không đau nữa." Tôi duỗi tay ra, cẩn thận che lại mu bàn tay đang ghim kim truyền nước, đưa tới trước mặt thổi nhẹ.
Cậu có thực sự đau hay không đối với tôi không quan trọng lắm, vì tôi sẽ luôn coi nó như thật.
Mặt khác, Thương Mục Kiêu cũng biết rõ điểm yếu của tôi - tôi luôn dễ mềm lòng với cậu, sẵn sàng chiều chuộng cậu.
Cậu hơi nheo mắt thích thú: "Chị em nói gì với anh?"
"Nói chỉ cần anh chia tay với em, cô ấy sẽ cho anh mười triệu."
"Thế anh có muốn không?"
Tôi ngước mắt lên im lặng nhìn cậu.
Cậu cười nói: "Anh nên đồng ý để cả đời này chúng ta không phải lo lắng về tiền bạc." Cậu liếc nhìn chiếc xe lăn của tôi, "Anh có thể mua nhiều pin dự phòng để ma lực không bao giờ mất đi, có thể mua kính viễn vọng tốt nhất để xem những ngôi sao."
Thấy tay cậu không còn lạnh nữa, tôi nhét vào chăn bông, nói: "Đúng vậy, còn em có thể mua một chiếc mô tô mới khoảng 2 triệu."
Dù sao cũng không thật sự là có 10 triệu tùy ý phung phí, cứ nói cho sướиɠ mà thôi, không ngờ Thương Mục Kiêu lại không muốn.
"Không mua mấy xe anh không ngồi được, để tiền mua một chiếc ô tô nhỏ có thể đưa đón anh đi làm." Cậu mặc sức tưởng tưởng "Như vậy Lòng Đỏ Trứng cũng ngồi được".
Hiện tại cậu không có ô tô nên di chuyển thực sự không thuận tiện lắm, xe của tôi chỉ phù hợp với người tàn tật, cậu không lái được. Mặc dù chỉ là nói chơi, nhưng tôi lại để tâm.
Ngày hôm sau, tôi đến đại lý bán xe chọn cho cậu một chiếc xe nhỏ, có biển số thuế, khoảng 250 ngàn tệ. Chỉ chờ Thương Mục Kiêu xuất viện sẽ gây bất ngờ cho cậu.
-
Đời nợ tôi một Bắc Giới:((((
./.