Chương 63: Phiên ngoại 1

Chưa hết chính văn nha, editor ngang ngược thích đem cái pn này lên đây thôi =]]]

Phiên ngoại 1

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chu Ngôn Nghị và Thương Mục Kiêu quen nhau vào nửa đầu học kỳ 1 năm nhất, thực sự là bạn bè thân thiết năm thứ hai. Cơ duyên làm quen là do họ cùng nhau tham gia một cuộc đua xe mô tô rồi nhận ra nhau trên sân. Sau đó, cậu ta, Doãn Nặc và Thương Mục Kiêu, ba người họ thường xuyên đi cùng nhau.

Chu Ngôn Nghị cũng biết Doãn Nặc và Thương Mục Kiêu quen nhau từ khi còn nhỏ, là trúc mã trúc mã, nhưng cậu ta luôn cảm thấy Doãn Nặc hơi... quá dính. Thật khó nói như thế nào, cảm giác như Doãn Nặc lúc nào cũng dính vào Thương Mục Kiêu như kẹo mạch nha, giống như một đứa bé không thể rời khỏi núʍ ѵú giả, không thấy Thương Mục Kiêu là lại lo lắng và tức giận, vùng vằng một cách kỳ lạ.

Lúc đó cậu ta thẳng quá, cũng không nghĩ tới chuyện gì khác, chỉ cho rằng trúc mã trúc mã thì sẽ thân nhau như thế. Sau cậu ta phát hiện ra rằng mình thực sự quá ngây thơ rồi.

Không chỉ có Doãn Nặc với Thương Mục Kiêu, mà cả Thương Mục Kiêu với Bắc Giới... Giờ nhìn lại, mọi thứ dường như đã có manh mối từ sớm, thậm chí còn sớm đến mức ngay cả bản thân đương sự cũng không nhận ra.

Cuối học kỳ hai năm hai, Chu Ngôn Nghị nhớ tới đó là một buổi trưa nắng. Cậu ta, Thương Mục Kiêu và Doãn Nặc vừa kết thúc một tiết học kinh tế, đang chuẩn bị chạy đến lớp học tiết tiếp theo. Trên đoạn đường tiêu huyền, tán cây rộng che khuất cả bầu trời, chỉ cho vài giọt nắng lốm đốm xuống mặt đường.

Đột nhiên, Thương Mục Kiêu khựng lại.

"Làm sao vậy?" Thấy hắn ngừng động đậy, Doãn Nặc và Chu Ngôn Nghị cũng bối rối dừng lại.

Thương Mục Kiêu nhìn về một hướng, chân mày chau lại rất khẽ: "Người đó... hình như bị kẹt."

Chu Ngôn Nghị đưa mắt nhìn theo thì thấy một nam thanh niên ngồi xe lăn đang cúi đầu xuống, liên tục điều chỉnh bánh xe, nhưng thử vài lần, bánh xe chỉ xoay tại chỗ, có vẻ bị kẹt trong một hố nông trên đường.

"À, đó là Phó Giáo sư Khoa Triết học, Bắc Giới."

Chu Ngôn Nghị từng có một cô bạn gái là sinh viên năm cuối khoa triết nên có nghe đến đại danh "Bắc Triết vương". Kết hợp đặc điểm của phương với dung mạo, Chu Ngôn Nghị rất dễ dàng đoán được thân phận của anh.

Trong miệng bạn gái cũ, giáo sư này ngồi xe lăn, trông yếu ớt mong manh, lại đẹp như thiên tiên, nhưng vẫn có thể khiến tất cả các sinh viên triết học run lên vì sợ hãi.

Thử nhiều lần nhưng không thành công, người thanh niên thở dài thườn thượt, ngả người ra ghế không thèm cố gắng nữa.

Ánh nắng đung đưa đung đưa nhẹ nhàng trên người anh, nhuộm vàng lông mi, làm một nửa bên mặt vàng ấm áp, nửa kia lại là màu trắng không sức sống.

Chu Ngôn Nghị còn chưa kịp phản ứng, khóe mắt đã liếc thấy Thương Mục Kiêu đứng kế bên đã dợm cử động, có vẻ đang định tiến lên. Nhưng đã có người nhanh hơn hắn một bước.

"Anh Bắc anh Bắc em tới ngay đây!" Cô gái trẻ vội vàng chạy tới, tay nắm lấy xe lăn, chỉ cần một chút sức đã có thể dễ như trở bàn tay giúp thanh niên ra khỏi hố kẹt.

Người thanh niên quay mặt lại, nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn cô gái: "Cảm ơn."

Nụ cười này giống như một đóa hoa dịu dàng nở bất chợt trong gió tuyết lạnh lẽo, chỉ thoáng qua nhưng lại khắc sâu vào lòng người.

Chu Ngôn Nghị đại khái đã hiểu tại sao những sinh viên trong khoa triết học lại có những đánh giá trái ngược về vị phó giáo sư này như vậy. Người này có vẻ đẹp rất mâu thuẫn nhau, mong manh nhưng kiên cường, lãnh đạm nhưng lại dịu dàng.

"Đi rồi."

Giọng Thương Mục Kiêu vang lên bên tai, Chu Ngôn Nghị quay đầu lại, thấy hắn đã đút tay vào túi quần, không biết bước đi từ lúc nào.

"A Kiêu, chờ tớ!" Doãn Nặc vội vàng đuổi kịp.

Chu Ngôn Nghị xoay người liếc nhìn vị phó giáo sư đã đi, sau đó nhanh chóng đi theo hai người bạn.

Tưởng rằng chỉ gặp một lần như thế, nhưng Chu Ngôn Nghị không ngờ vài ngày sau, lúc chọn môn học tự chọn cho học kỳ tiếp theo, Thương Mục Kiêu bất thường bỏ qua một loạt các môn học tự chọn phổ biến, đi đâm đầu đăng ký một môn có quá nhiều bài tập về nhà, kiểm tra nghiêm ngặt, còn không được cúp tiết... Đoán xem, là môn "Lịch sử Triết học Phương Tây."

Thấy Thương Mục Kiêu chọn môn này, Doãn Nặc cũng kiên quyết đi học theo.

Chu Ngôn Nghị nhìn hai đứa bạn như nhìn người bệnh thần kinh: "Đừng, tụi mày không biết đâu. Bắc Giới rất nghiêm, học không khéo bị đánh rớt ngay đó."

Doãn Nặc hờ hững nhún vai: "A Kiêu đi đâu tao đi theo đó."

Chu Ngôn Nghị tuyệt vọng nhìn Thương Mục Kiêu, ôm một tia hy vọng cuối cùng xác nhận: "Nãy chỉ là mày hoa mắt chọn sai thôi đúng không?"

Thương Mục Kiêu chắp hai tay sau đầu, dựa lưng vào ghế lười biếng duỗi eo.

"Không, tao chỉ đột nhiên... quan tâm đến triết học, thấy triết học rất hấp dẫn."

Khi đó Chu Ngôn Nghị cảm thấy não Thương Mục Kiêu bị chập mạch rồi mới đi quan tâm tới triết học. Sau này khi mọi chuyện ngã ngũ, ngẫm lại chi tiết này, cậu ta mới hoàn toàn vỡ lẽ. Thương Mục Kiêu làm quái gì thấy triết học hấp dẫn, hắn thấy giáo sư Bắc hấp dẫn thì có!

Sau đó, trong kỳ nghỉ hè, Thương Mục Kiêu tình cờ phát hiện ra chị gái mình đang hẹn hò với một người đàn ông đã ly hôn và có con riêng, thậm chí còn đang bàn đến chuyện kết hôn. Hắn tức giận đến phát điên, suốt hai tháng đó liên tục dùng mọi thủ đoạn gây rắc rối cho hai người, tâm trạng tồi tệ như thùng thuốc súng, chỉ cần ma sát một chút thôi cũng sẽ nổ tung người ta tan thành từng mảnh.

Cái tâm trạng đυ.ng vào thì chết đó kéo dài suốt cho đến lúc khai giảng, thậm chí ngồi trong lớp của Bắc triết vương cũng không biết tém tém lại, đối đầu ngang ngược với Bắc Giới.

Chu Ngôn Nghị tự hỏi cái tên này làm khùng làm điên cái gì đấy, ai bảo đăng ký cái môn này, giờ chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Nhưng cậu ta làm gì dám nói chuyện trực tiếp với cái thùng thuốc súng như vậy, lúc đó để giải tỏa cảm xúc của Thương Mục Kiêu, cậu ta đã tổ chức rất nhiều cuộc chơi bời, hễ có chuyện vui là sẽ gọi cho hắn.

Hôm nay hẹn đi hát karaoke, Chu Ngôn Nghị và Doãn Nặc đi trước, Thương Mục Kiêu nói Bắc Giới có chuyện gặp hắn, lát nữa sẽ đến sau.

Chu Ngôn Nghị đoán rằng Bắc Giới sắp đình chỉ môn học của hắn, dành ra 5 giây mặc niệm. Không ngờ Thương Mục Kiêu đến phòng kara, tâm trạng quả thực không tốt lắm, nhưng lý do thì khác hoàn toàn những gì cậu ta nghĩ.

Bắc Giới không những không đình chỉ Thương Mục Kiêu, mà còn cho hắn cơ hội "đi cửa sau". Đây quả thực là câu chuyện phiếm trong trường kỳ lạ nhất mà cậu ta nghe được mấy năm nay.

"Thầy ta muốn mày "đi cửa sau" để qua môn à? Bắc Giới trông không giống người như vậy."

"Nhìn tao giống nói dối lắm hả?" Thương Mục Kiêu không vui nói, lắc lắc ly rượu trong tay của mình.

Chu Ngôn Nghị lập tức nói: "Không phải không tin mày, nhưng mày nói miệng không có chứng cứ. Bắc Giới nhìn giống như là không yêu đương, nói thầy ta thích phụ nữ tao còn thấy sợ, huống chi là đàn ông, mà lại còn là mày."

"Tao thì sao?"

"Mày không dễ đυ.ng vào hahaha."

Chu Ngôn Nghị thật ra muốn thẳng thắn hơn, Bắc Giới giống như là người vô tính, khó có thể tưởng tượng được anh sẽ có du͙© vọиɠ với người khác, đặc biệt là với người như Thương Mục Kiêu...Cho nên đây chắc là không nghiêm túc đâu.

"Vậy cá cược đi." Lời nói của Chu Ngôn Nghị như khơi dậy khát vọng chiến thắng kỳ lạ trong lòng Thương Mục Kiêu. Họ cá cược xem liệu Bắc Giới có thích Thương Mục Kiêu hay không.

Đánh cược bằng tình cảm của người khác, Chu Ngôn Nghị cũng do dự, nhưng cậu ta không nghĩ rằng một phó giáo sư khoa Triết học, người nổi tiếng lạnh lùng lý trí, lại ngoan ngoãn rơi vào bẫy của Thương Mục Kiêu.

Vì vậy, cuối cùng cậu ta cũng đồng ý, dùng hai chiếc mô tô để đặt cược, ai thua sẽ sở hữu xe của người kia.

Doãn Nặc quay lại video làm bằng chứng để không ai chối được sau này.

Nhiều ngày trôi qua, Doãn Nặc trông còn quan tâm đến vụ cá cược hơn cả Chu Ngôn Nghị, luôn hỏi đến đâu rồi. Có lẽ do bị hỏi phiền, không bao lâu sau, Thương Mục Kiêu nói hắn hủy kèo cá cược, mời cả hai đi ăn một bữa, chuyện này coi như kết thúc.

Chu Ngôn Nghị thực sự không quan tâm vụ cá cược lắm, cho nên hắn không chơi nữa thì cậu ta cũng không chơi, cậu ta nhanh chóng dành hết tâm sức tập dượt cho trận đua cúp Băng Sương. Không ngờ cậu ta lại lần nữa gặp lại Bắc Giới ở trận đấu, Thương Mục Kiêu thậm chí còn đưa chiếc cúp cho anh.

Cậu ta không kìm được phun ra một ngụm rượu, buột miệng thốt lên câu "thật hả".

Thương Mục Kiêu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Câm miệng."

Chu Ngôn Nghị cho rằng hắn vẫn chưa quên vụ cá cược, liền nhanh chóng kéo dây kéo miệng, tỏ vẻ mình sẽ không nói gì.

Họ cùng nhau đi ăn mừng thành tích sau trận đấu, nhưng Bắc Giới không đi cùng vì có lớp học ngày hôm sau.

Chu Ngôn Nghị vừa nhấm nháp miếng thịt nướng, vừa tò mò nghiêng người hỏi Thương Mục Kiêu, giữa hắn và Bắc Giới có chuyện gì.

Doãn Nặc đặt cốc đồ uống trên tay xuống, chăm chú nhìn Thương Mục Kiêu, chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Chuyện gì là chuyện gì?" Thương Mục Kiêu lắc lắc cái ly gần cạn rượu trong tay.

"Mày quen được thầy ta rồi à?" Chu Ngôn Nghị đau lòng nói, "Xe của tao sắp mất rồi phải không?"

Môi Thương Mục Kiêu cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Chưa, nhưng... sớm thôi." Nói xong hắn ngẩng đầu lên, uống cạn rượu trong ly.

Chu Ngôn Nghị còn muốn đâm hắn vài cái, bảo hắn không nên tự tin như vậy, nhưng Doãn Nặc ngồi bên cạnh ngón tay cầm cốc thủy tinh siết đến mức móng tay trắng bệch, đột nhiên nói: "Cậu sẽ không... nghiêm túc chứ?"

Thương Mục Kiêu kỳ quái ngẩng đầu nhìn Doãn Nặc, vẻ mặt như đang cười nhạo: "Nghiêm túc? Làm gì có chuyện đó."

Doãn Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có vẻ lo lắng.

Chu Ngôn Nghị lúc đó vẫn thẳng đuột, chỉ quan tâm đến chiếc xe máy quý giá của mình, vỗ vai Thương Mục Kiêu, nói: "Lúc trước bỏ cá cược rồi, tao không đưa xe cho mày đâu nha!"

Thương Mục Kiêu xì một tiếng nói: "Ai mà thèm."

Hắn đúng là không thèm, chiếc BMW HP4 thiết kế giới hạn của hắn giá trên dưới một triệu, ngày nào cũng được người khác thèm nhỏ dãi, sao hắn có thể đi muốn xe của người khác.

Nhưng Chu Ngôn Nghị không bao giờ ngờ tới, vài tháng sau, Thương Mục Kiêu lại đi bán chiếc xe mô tô phiên bản giới hạn của mình cho cậu ta, mà còn với giá cực rẻ.

Chu Ngôn Nghị sửng sốt: "Năm trăm ngàn? Mày chắc không vậy?"

Mấy chiếc xe phiên bản giới hạn này không bao giờ trượt giá, chưa kể mới chạy một năm, hàng mới 95%, bán có 500 ngàn coi như cho không cậu ta, bên Thương Mục Kiêu cũng không khác gì "mất máu" oan uổng.

"Đang cần tiền gấp." Thương Mục Kiêu cáu kỉnh nói, "Mày có mua không, không mua tao kiếm đứa khác."

Chu Ngôn Nghị vội vàng ngăn lại: "Hỏi thôi mà, đương nhiên là có! Nhưng mà mày cần tiền gấp sao không hỏi người nhà mà đi bán xe vậy?"

Thương Mục Kiêu lấy điện thoại di động ra, đưa số thẻ của mình cho Chu Ngôn Nghị.

"Tao muốn mua một thứ bằng tiền của mình, không dựa vào gia đình."

"Thứ gì mà mắc dữ?"

Dân đua xe họ không nghèo, Chu Ngôn Nghị hai năm qua cũng tiết kiệm được một số tiền, trong tay có đúng 500 ngàn, chuyển hết qua cho Thương Mục Kiêu.

Một phút sau, Thương Mục Kiêu nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, báo đã nhận được chuyển khoản 500 ngàn nhân dân tệ.

"Đạo cụ ma thuật." Thương Mục Kiêu cất điện thoại, vỗ vỗ vai Chu Ngôn Nghị nói: "Cảm ơn, tao đi trước, lần tới nói chuyện sau."

Dứt lời hắn bỏ đi, để lại Chu Ngôn Nghị một mình trong mớ bòng bong.

Đạo cụ ma thuật? Thương Mục Kiêu không chỉ chơi xe mà còn chơi game online à?!

Đạo cụ gì mà đắt hàng trăm ngàn vậy? Cam Võ (*) bản giới hạn à? (Đạo cụ cấp cao trong Võ Lâm Truyền Kỳ)

Mãi về sau, Chu Ngôn Nghị mới biết Thương Mục Kiêu thật sự đã mua một món đồ ma thuật. Một đạo cụ ma thuật siêu đắt tiền có thể khiến Giáo sư Bắc có thể đứng lên.

./.