Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Tha

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Lơ

Beta by Bluerious

________________

Học kỳ mới bắt đầu, lúc Văn Khâu đến lối thoát hiểm vào tối hôm đó, nhìn thấy từ xa có một người đứng ở đó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, hớn hở bước tới: “Hôm nay cậu đến sớm thế.”

Tống Tông Ngôn gật đầu rồi giơ tay lên. Hắn đưa cho cậu chiếc hộp đang cầm trên tay, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Văn Khâu thì giải thích, “Bà tôi tự làm chút đồ ngọt.”

“Cảm ơn.” Văn Khâu nói.

Tống Tông Ngôn không muốn cậu hiểu lầm: “Mẹ tôi nhờ tôi đưa cho cậu.”

“Ừ.” Văn Khâu gật đầu, quả nhiên là như vậy, “Nghĩ kỹ là biết cậu không chủ động mang nó cho tớ.”

Tống Tông Ngôn bị cậu làm cho nghẹn ngào. Mồng ba tết, Văn Khâu gọi cho hắn hỏi có muốn đến nhà Đinh Huy để chúc Tết không. Hắn đưa em gái đi mua đồ bên ngoài, để điện thoại ở nhà, bà Tống nghe máy.

“Hôm nay Tông Ngôn không thể đi được, ngày mai hoặc ngày kia hẵng đi.” Bà Tống nói: “Hiện giờ bọn bác cũng không chắc lắm.”

Cuối cùng thì Văn Khâu cũng đến nhà Đinh Huy một mình để chúc Tết, nhưng Tống Tông Ngôn đến tận mồng 7 cũng không đến được vì bận. Bà Tống bảo hắn mang ít đồ ngọt do bà ngoại làm cho thầy cô, loại này không đắt đỏ gì nên không coi là hối lộ.

Bà Tống lại nghĩ đến Văn Khâu, con trai bà có rất nhiều bè, nhưng ít bạn, Văn Khâu là người bà thân thuộc nhất. Nên lúc Tống Tông Ngôn chuẩn bị đi học, bà đã gói ghém một hộp để con trai mang đi cho bạn.

Mặc dù không phải Tống Tông Ngôn muốn đưa, nhưng Văn Khâu vẫn rất vui vẻ, sốt sắng hỏi: “Bây giờ có thể lấy ra nếm thử được không?”

“Về rồi hẵng ăn.”

Văn Khâu đưa quyển sách trên tay cho hắn: “Ok, ok, học thuộc trước nào.”

Tống Tông Ngôn không nhận.

Tay của Văn Khâu dừng lại trên không trung, hai người nhìn nhau vài giây, nụ cười của Văn Khâu vụt tắt, cậu hỏi: “Sao vậy?”

Khuôn mặt Tống Tông Ngôn nửa ẩn nửa hiện trong ánh đèn: “Nếu cậu thật sự muốn học, với tư cách là bạn cùng lớp, tôi rất vui lòng nghe cậu đọc thuộc…”

“Ai thèm làm bạn cùng lớp với cậu?” Văn Khâu hiểu ý, tức giận ngắt lời hắn ngay lập tức. Mọi hứng thú khi nhận được hộp đồ ngọt ban nãy đều tan biến.

Tống Tông Ngôn cứng họng, không thể nhẫn tâm đối mặt với Văn Khâu. Một lúc sau, hắn lấy ra một xấp đồ khác và đưa chúng cho cậu.

“Đây là cái gì?”

Văn Khâu không dám nhận lấy.

Đó là một lịch trình học và một chồng vở. Cả tiếng Anh và Sinh học đều có, chúng được làm rất chi tiết, bao gồm cả những phần trọng điểm và chi tiết nhỏ.

“Tiếng Anh và Sinh học của cậu còn yếu.” Tống Tông Ngôn nói.

“Tớ biết.” Văn Khâu hơi khó hiểu, “Vậy là sao? Cậu tự làm ư?”

“Không phải cậu muốn đến Bắc Kinh sao? Ở đó chỉ toàn trường học top, điểm số hiện tại của cậu chắc chắn không đỗ được.” Tống Tông Ngôn cố nói bằng giọng lạnh lùng.

Môn tiếng Anh và Sinh học là điểm yếu của Văn Khâu, nếu cố gắng nâng hai môn này lên thì việc đạt được điểm số khá ổn là không thành vấn đề. Tống Tông Ngôn biết Văn Khâu chỉ lười biếng và không muốn vươn lên, nếu Văn Khâu thật lòng muốn tiến bộ, lịch trình học này của hắn sẽ chỉ là thêu hoa trên gấm, nhưng hắn vẫn dành hai ngày nghỉ để làm rồi đưa cho cậu.

Văn Khâu sững sờ một lúc sau khi nghe điều này, sau đó lông mày của cậu hoàn toàn giãn ra, không giấu được nụ cười: “Điều này có nghĩa là gì, Tống Tông Ngôn?”

Trước đây hai người họ còn thân nhau, Tống Tông Ngôn nói hắn sẽ cố gắng để được học tại trường học của Bắc Kinh. Văn Khâu nói vậy thì tớ cũng sẽ đến Bắc Kinh với cậu. Những lời này có ý nghĩa sâu xa, nhưng Tống Tông Ngôn của khi đó còn chưa thể hiểu được. Giờ thì sao? Tống Tông Ngôn hiểu, hắn hiểu, nhưng hắn vẫn bảo Văn Khâu chăm chỉ học tập rồi đến Bắc Kinh.

Tống Tông Ngôn không giỏi ứng phó tình huống như này, hắn quay mặt đi: “Không có gì.”

Tảng băng tan ra một chút, hình thành một cái khe hở, xem ra còn có ánh sáng để hướng tới tương lai.

Thấy cậu vẫn cười, Tống Tông Ngôn bất đắc dĩ nói thêm: “Thật sự là không có ý gì hết.”

Văn Khâu gật đầu lia lịa: “Ừm, tớ biết.” Cậu nhìn Tống Tông Ngôn, nhưng người kia không hề nhìn cậu. Văn Khâu cảm thấy lòng mình như có muôn vàn bong bóng nổ tung.

——Tống Tông Ngôn thật đáng yêu.

Học kỳ mới bắt đầu không bao lâu đã đổi chỗ, lần này Văn Khâu khá may mắn, ngồi cạnh Tống Tông Ngôn, chỉ cách một lối đi. Đáng tiếc, Tần Miểu ngồi ở ngay trước mặt cậu.

Trương Phong Dương biết mối quan hệ của đôi bên đang căng thẳng nên đã hỏi Văn Khâu có muốn đổi chỗ cho mình không.

Lúc bốc thăm để đổi chỗ thường lộn xộn, đổi chỗ giữa lúc hỗn loạn cũng khó mà biết.

“Không cần đâu.” Văn Khâu nói.

Giờ không cần giám sát mỗi đêm nữa, nhưng mối quan hệ của họ không phải là hoàn toàn đứt đoạn. Tống Tông Ngôn tuy vẫn giữ khoảng cách với cậu, nhưng thỉnh thoảng sau khi chạy bộ vào ban đêm, hắn cũng không thẳng thừng từ chối Văn Khâu xuất hiện trên sân chơi đợi hắn chạy xong rồi ân cần đưa nước nữa. Trước những vấn đề liên quan đến việc học, Tống Tông Ngôn cũng sẽ kiên nhẫn cùng cậu thảo luận, giống như một người bạn cùng lớp bình thường, mặc dù Văn Khâu không muốn trở thành một người bạn cùng lớp bình thường với hắn chút nào.

Thời tiết dần ấm lên, đội bơi mùa xuân tuyển thành viên mới, Văn Khâu cùng các thành viên cũ khác được kéo đến tổ chức một trận giao hữu với tân binh. Các học sinh lớp 10 của trường trung học đã biến trận đấu giao hữu thành một trận đấu chính thức, các em ra sức thi đấu. Các học sinh lớp 12 đương nhiên cố gắng làm tốt vai trò của mình và cũng tung hết sức.

Cuộc thi kéo dài trong hai ngày, tối thứ hai là cuộc đua tiếp sức đồng đội. Nhóm lớp 12 về cơ bản đã ngừng huấn luyện từ đầu học kỳ trước, khả năng hợp tác và kỹ năng của họ giảm xuống rất nhiều, thua nhóm tân binh không phẩy mấy giây. Buổi tối mọi người cùng nhau đi ăn cơm, Tần Miểu xị mặt cả buổi làm cho người ăn cơm có chút ngượng ngùng. Buổi tối trở về lớp tự học, Tần Miểu cũng bí xị, hắn ta khá kiêu căng nên tất nhiên chẳng vui vẻ gì vì thua.

Văn Khâu cũng chẳng giống ai, thắng thua trong thi đấu đối kháng là quan trọng, nhưng thắng thua cũng là lẽ thường tình. Lúc trước là bạn bè, Tần Miểu cảm thấy thái độ của Văn Khâu rất đáng để học hỏi và khen ngợi, nhưng bây giờ hắn ta căm ghét Văn Khâu, điều này lại khiến hắn càng thêm tức giận.

Tần Miểu cũng tự thấy mình lạ – như một người nhỏ nhen thường thích kể tội. Nhưng hắn ta không nhịn nổi.

Tan lớp, Tần Miểu quay đầu lại muốn nói chuyện với người nào đó thì nhìn thấy một con bọ màu nâu đậu ở trên lon Coca của Văn Khâu rất lâu không bay đi. Trong phút chốc, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ. Hắn ta duỗi ngón tay ra búng nó, con bọ nhỏ đang đậu ở miệng thành rơi vào lon nước đang mở.

Một vài người xung quanh chú ý đến hành động của hắn ta bèn đột nhiên hét lên, Tần Miểu, mày đang làm gì vậy?

Tần Miểu suỵt một cái: “Đừng nói cho cậu ta biết.”

Văn Khâu không nhận ra có gì không ổn, cậu trở về chỗ ngồi sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, ngồi xuống làm đề ngay. Thời gian biểu và ghi chú mà Tống Tông Ngôn đưa cho cậu rất hữu ích, cũng giúp cậu lên trình hơn. Mặc dù cậu vẫn không chú tâm đến việc học của mình, nhưng so với thái độ bất cần trước kỳ nghỉ thì tốt hơn rất nhiều.

Đinh Huy rất hài lòng.

Văn Khâu mượn bài kiểm tra Hóa học ngày hôm qua của Tống Tông Ngôn để check lại, đang giữa buổi tự học buổi tối, đột nhiên xảy ra một chuyện.

Văn Khâu cầm lon Cola chuẩn bị uống, Tần Miểu đang chú ý tới động tĩnh phía sau liền nhận ra bèn phá lên cười xấu xa. Văn Khâu không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, Coca cậu mua về chiều nay, mới uống một nửa, để lại cho tới bây giờ.

Tần Miểu đang định nhìn cậu uống một hớp, nhưng một đôi tay khác lại nắm lấy lon nước.

Ánh mắt Văn Khâu nhìn theo tay Tống Tông Ngôn đầy nghi hoặc.

“Có cái gì đó bên trong.” Tống Tông Ngôn nói.

Văn Khâu cau mày, cậu còn chưa trả lời, Tần Miểu ở phía trước quay đầu lại đột nhiên tức giận hét lên: “Tống Tông Ngôn, cậu làm sao vậy?”

Tống Tông Ngôn thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu không tự hỏi cậu đã làm gì sao?”

“Cậu…!” Tần Miểu vô cùng tức giận.

Văn Khâu hỏi: “Mày đã làm gì?”

“Kệ tao!” Tần Miểu hất cằm.

Văn Khâu đoán được một chút, cậu lắc lắc lon Coca, nhìn qua cái mấu kéo đang mở, đen ngòm, không nhìn rõ được thứ gì.

“Mày đã bỏ gì vào đây?” Cậu hỏi.

Tần Miểu kênh mặt không thèm đáp.

Bạn nữ bên cạnh nói: “Côn trùng, không biết là loài nào.”

Khu mới của trường tối nào cũng đầy muỗi, nhất là tiết tự học tối, bàn thường có các loại côn trùng khác nhau, có một, hai con trên bàn cũng là chuyện thường.

Tần Miểu trừng mắt nhìn cô: “Mày nhìn thấy tao làm ư?” Sau đó trừng mắt nhìn Tống Tông Ngôn, “Bọn mày nhìn thấy tao bỏ vào lon của nó hả?”

Tống Tông Ngôn không giỏi cãi nhau, hắn chỉ nhíu mày nhìn Tần Miểu.

“Tại sao mày lại quát người ta?” Văn Khâu nói: “Mày làm rồi không dám thừa nhận à?”

“Bọn mày…” Tần Miểu liếc qua nhìn lại, chế nhạo, “Nhìn hai đứa bọn mày bảo vệ nhau, chắc là ấy ấy rồi ha. Nhìn phát…”

Văn Khâu đứng lên, đột nhiên giơ tay đổ lon Coca còn sót lại một phần ba lên đầu hắn ta.

Tần Miểu lập tức sững sờ, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng, phải mất vài giây mới phản ứng lại được, hắn đẩy tay của Văn Khâu ra, lon nước rơi lên bàn Tống Tông Ngôn, vài giọt bắn lên quần áo của Tống Tông Ngôn.

Văn Khâu cũng tức giận, cao giọng hỏi hắn ta: “Ném bọ vào lon nước của người khác có vui không?”

Các bạn ở hàng ghế đầu ngơ ngác quay lại, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, một vài bạn nữ hét lên, bàn ghế bị lật tung, sách vở rơi trên mặt đất, Tần Miểu đấm Văn Khâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »