Chương 48

Cửa sắt nặng nề bị Tần Nhuế đẩy ra, lập tức từng đợt khói thuốc xông vào mũi. Nhìn ngục giam cơ hồ bị sương khói bao phủ, Tần Nhuế bất mãn nhăn mặt. Đồng thời chậm rãi bước đến người đối diện ở bên giường đang phun từng đợt khói thuốc, tay giật lấy điếu thuốc sau đó không chút do dự dập tắt.

"Haha...ngọn gió nào đưa Tần ngục trưởng đến đây? Hôm nay chị không bận gì sao?" Điếu thuốc trên miệng bị Tần Nhuế lấy đi, nhìn đối phương có chút trầm thấp biểu tình, Quý Duyệt Phong mở miệng nói. Đôi mắt phượng đảo qua trên người Tần Nhuế, cuối cùng dừng tại cặp mâu trung đang tức giận.

"Cô vì sao lại phải đáp ứng bọn họ?"

Tần Nhuế không để ý tới lời nói của Quý Duyệt Phong mang theo rõ ràng vài phần châm chọc, cô không hiểu nữ nhân này hôm nay rốt cuộc bị gì, càng không hiểu trong lòng tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là việc đến nước này, Tần Nhuế tuyệt đối không cho phép mình tiếp tục hồ đồ nữa. Mặc kệ nữ nhân này sau lưng cất giấu những gì, cô không muốn tiếp tục im lặng cái gì cũng không biết nữa.

Hôm nay, cô nhất định phải đem hết những thứ cất giấu trong lòng Quý Duyệt Phong đào ra, nhìn rõ rành mạch.

"Cái gì đáp ứng bọn họ?" Nghe Tần Nhuế hỏi, Quý Duyệt Phong giả vờ như người qua đường, lộ vẻ mặt khó hiểu. "Quý Duyệt Phong! Cô đừng tưởng rằng tôi không biết! Cô vì cái gì đáp ứng Cục trưởng Cục Tư pháp hiệp trợ phá án! Chẳng lẽ cô không biết loại nhiệm vụ này, cơ hồ không có mấy người sống sót trở về sao? Chẳng lẽ cô liền thật sự muốn đi chịu chết!?"

Tần Nhuế hướng Quý Duyệt Phong quát lớn tiếng, âm thanh cựclớn, thậm chí khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy màng nhĩ của mình như bị giọng nói của Tần Nhuế đâm thủng. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tần Nhuế, trên mặt Quý Duyệt Phong ngược lại hiện ra một nụ cười yếu ớt. Nụ cười kia, mang theo một tia vui mừng cùng kiên quyết không dễ phát hiện.

"Ha ha, nguyên lai là chuyện này, em còn nghĩ Tần ngục trưởng hỏi chuyện gì nữa. Không sai, em đúng là đáp ứng bọn họ, có cơ hội giảm hình phạt, em đương nhiên là muốn..."

"Quý Duyệt Phong, tôi không nghĩ cô thoạt nhìn thông minh nhưng đầu óc lại ngu ngốc đến vậy. Chẳng lẽ cô không nghĩ bọn họ vì cái gì lại tìm cô hỗ trợ phá án lần này? Chẳng lẽ cô không nghĩ nếu cô thất bại sẽ như thế nào sao?"

"Tôi biết, cô từng là người của hắc đạo, trên tay dính đầy máu tươi. Nhưng gϊếŧ người cùng phá án, căn bản là không thể xác nhập thành một. Giao dịch thuốc phiện lần này, khả năng sẽ tụ tập hàng vạn hắc đạo trên khắp cả nước. Nếu cô thành công, có thể đạt được tự do, nhưng những người đó sẽ ưu tiên đem cô trở thành kẻ cần diệt trừ. Nếu cô thất bại, cảnh sát sẽ không buông tha cho cô! Việc này, cô rốt cuộc có nghĩ tới hay không! Cô chẳng lẽ liền không màng sinh mạng của mình như thế!?"

Tần Nhuế một hơi nói hết lời, chỉnh lại khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng. Cô xoay người không nhìn Quý Duyệt Phong, ngay sau đó, thân thể liền bị người sau ôm chặt lấy.

"Tần Nhuế, chị lo lắng cho em sao?" Quý Duyệt Phong nhẹ giọng nói giống như lông vũ dừng trên mặt nước, nhưng Tần Nhuế lại không nghe ra giọng nói toát ra vài phần vui sướиɠ của nàng. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận mình quan tâm nữ nhân này, nhưng tâm không thể nói dối được. Trời biết, vừa nghe Quý Duyệt Phong đồng ý hiệp trợ phá an, nơi ngực trái xuất hiện bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu bất an.

Tần Nhuế sợ Quý Duyệt Phong sẽ vì tự do ngắn ngủi mà đánh mất đi sinh mệnh, sợ Quý Duyệt Phong trêu chọc thêm nhiều cừu nhân (kẻ thù), sợ nàng trong khi thực hiện nhiệm vụ bị thương, thậm chí sợ hãi khi nàng ra khỏi ngục giam, sẽ rời xa mình, rời xa tầm mắt của mình, hoàn toàn biến thành một người cô không quen biết.

"Quý Duyệt Phong, tôi thừa nhận tôi quan tâm cô. Tôi hy vọng cô có thể thận trọng suy xét chuyện này, dù sao, quốc gia nói rằng giảm hình phạt, cũng chỉ là đem cô từ tù chung thân thành tù có thời hạn mà thôi. Nếu bọn họ có lương tâm, cho cô ra khỏi tù, đó là phúc của cô. Nếu bọn họ đổi ý, phán cô 60 năm tù giam, cũng liền hợp tình hợp lý. Đến lúc đó, cô vẫn như cũ không thu hoạch được gì."

"Đương nhiên, tôi nói điều này là muốn kết quả tốt nhất. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, không chỉ biến cô thành cừu địch của hắc đạo, quốc gia cũng sẽ không màng đến sống chết của cô. Đến lúc ấy, cô sẽ chân chính biến thành kẻ tứ cố vô thân. Có lẽ, sẽ không đếm hết được số người muốn gϊếŧ chết cô."

Tần Nhuế bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, thay Quý Duyệt Phong phân tích hết thảy mọi thứ có khả năng phát sinh. Chỉ là cô vừa nói xong, phát hiện đối phương căn bản không chuyên chú lắng nghe, dùng vẻ mặt tiếu ý nhìn mình.

"Bộ dáng nghiêm túc của Nhuế Nhuế thật khả ái, thật sự rất muốn ăn chị." Quý Duyệt Phong tiến gần sát bên tai Tần Nhuế nhẹ giọng nói, cuối cùng còn cố ý vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai tròn tròn của người phía sau. Cảm giác thân thể Tần Nhuế khẽ run, Quý Duyệt Phong trên mặt tiếu ý càng nhiều, tay vốn đặt bên hông đối phương cũng bắt đầu xấu xa làm càn.

"Đủ rồi! Quý Duyệt Phong! Lời tôi vừa nói, cô rốt cuộc có nghe hay không! Cô đến tột cùng có hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này như thế nào không! Đó không phải là chuyện con nít, càng không phải chuyện để vui đùa! Chết tiệt! Tên hỗn đản này! Nếu cô thật sự muốn chết, tôi sẽ không ngăn cản cô! Chỉ là nếu cô có chết! Cũng đừng chết ở trước mặt tôi!"

Tần Nhuế bỗng nhiên xoay người túm lấy áo của Quý Duyệt Phong hét lớn, giờ phút này, đôi mắt của cô đã tràn ngập lửa giận, giống như khi chạm vào sẽ liền bị thương. Khuôn mặt trầm thấp tối tăm mang theo rõ ràng phẫn nộ, nhưng ẩn sâu bên trong là lo lắng, đều bị Quý Duyệt Phong nhìn rõ rành mạch.

Tần Nhuế như vậy, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ. Chỉ cần nghe câu chửi thề, còn lộ ra biểu tình phong phú như vậy. Cơ hồ so với nhận thức của mọi người đối với Tần Nhuế, cô hiện tại, giống như mãnh thú đang chờ phát động, chạm vào không thể, chạy cũng không xong. Mà trong số những người đó, chỉ có một người dám đi trêu chọc Tần Nhuế, người đó chính là Quý Duyệt Phong.

Cho dù không khí đỉnh điểm căng thẳng, Quý Duyệt Phong trên mặt vẫn như cũ lộ ra vẻ tươi cười yêu mị. Tuy rằng cổ áo bị nắm có chút khó hô hấp, nhưng nàng không một chút kháng cự lại.

"Tần Nhuế, cám ơn chị." Quý Duyệt Phong bỗng nhiên nói lời cảm ơn, khiến cho Tần Nhuế có chút không biết theo ai. Cô ngưng mắt đánh giá nữ nhân tựa tiếu phi tiếu trước mặt này, đồng thời trong lòng tự hỏi, tiếng cám ơn vừa rồi đến tột cùng có phải hay không từ miệng nữ nhân này phát ra. Bởi vì Quý Duyệt Phong cho Tần Nhuế cảm giác rằng cho tới bây giờ nữ nhân này khó có thể dễ dàng đối với bất luận kẻ nào nói lời cám ơn.

"Cô nói cái gì?" Vì muốn xác định mình không nghe sai, Tần Nhuế lên tiếng hỏi lại, làm cho Quý Duyệt Phong một trận cười nhạo. Nhìn đối phương cơ hồ cười ra nước mắt, sắc mặt Tần Nhuế cũng theo tiếng cười kia mà vi vi phiếm hồng. Cô bất quá chỉ hỏi một câu mà thôi, nữ nhân này vì cái gì lại cười thành bộ dạng như vậy.

"Nhuế Nhuế, chị thật sự khả ái, cư nhiên còn muốn hỏi em vừa rồi nói cái gì. Được rồi, nếu Nhuế Nhuế lão bà nhà em không nghe rõ, em đây liền nhắc lại một lần nữa. Tần Nhuế, cám ơn chị." Lúc này đây, Tần Nhuế nghe xong câu nói, trong lòng càng nghiêm trọng nghi hoặc.

"Cô cám ơn tôi vì cái gì?" Tần Nhuế không nhớ rõ cô đã làm gì cho Quý Duyệt Phong để nàng cảm ơn mình.

"Cám ơn chị quan tâm em, cám ơn chị làm em cảm thấy trên thế giới này còn có một người để ý tới em."

Nghe Quý Duyệt Phong nói xong, Tần Nhuế trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần ghen tuông. Cô không biết nữ nhân này từng trải qua chuyện gì, cũng không biết quá khứ của nàng ra sao. Chỉ là có một cảm giác nói cho Tần Nhuế biết, Quý Duyệt Phong có lẽ sống rất khổ, trong lòng cùng trên vai nàng mang theo trọng trách, cũng không phải như người bình thường có khả năng thừa nhận trọng trách này.

"Tần Nhuế, chị muốn biết chuyện quá khứ của em sao?" Quý Duyệt Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi, nhưng vấn đề như thế, khiến cho người sau có đôi chút sửng sốt. Quý Duyệt Phong lúc này đã thu hồi tiếu ý thường ngày của mình đổi lại càng phá lệ nghiêm túc. Tần Nhuế biết, đây là một lời đề nghị. Quý Duyệt Phong mời mình tiến vào trong lòng nàng.

Cùng cặp mắt đen thẩm kia, Tần Nhuế buông tay đang nắm cổ áo của Quý Duyệt Phong ra, sửa lại bả vai của nàng. Chạm vào lại là một khối xương cốt. Mấy ngày nay, nữ nhân này đã gầy, như thế nào lại gầy hơn nữa đây? Thân thể làm sao chịu đựng được?

"Quý Duyệt Phong, nói cho tôi biết chuyện xưa của cô, tôi muốn biết." Đây là lần đầu tiên, Tần Nhuế muốn hoàn toàn đi vào thế giới của Quý Duyệt Phong. Bởi vì cô biết, chính mình đã không thể cùng nữ nhân này thoát ly, tách ra. Nếu cùng người này cả đời là một việc tuyệt đối sai lầm, Tần Nhuế thà rằng lựa chọn không quay đầu lại cũng không nguyện ý làm cho mình hối hận.

"Tần Nhuế, chị biết không? Từ lúc em hiểu chuyện đến nay, em vẫn cho là tên của em cũng chỉ có một ít âm tiết độc nhất như là ai, uy, hay là đứa kia. Bởi vì cho tới bây giờ vốn không có ai nói cho em biết, em tên là gì, hoặc em như thế nào đi vào thế giới này."

"Thẳng đến năm em năm tuổi, một nhóm nam nhân mặc tây trang đen đến cô nhi viện đem em đi, đưa em đến một biệt thự rất lớn đầy xa hoa. Em mới biết được, em hẳn được gọi là Quý Duyệt Phong. Mà phụ thân em, Quý Chấn Đồ là lão đại của hắc bang tại X Thị. Mẫu thân của em cùng phụ thân phong lưu một đêm, không cẩn thận có em, về sau hạ sinh em, liền trực tiếp đem em vứt bỏ."

"Lúc đầu vào Quý gia, em đối với hết thảy mọi việc đều rất ngạc nhiên. Nơi đó, em cho tới bây giờ chưa ăn qua những món nào như lúc ấy, có giường êm, phòng rất lớn. Em vẫn nghĩ, em bắt đầu cuộc sống hạnh phúc. Lại không nghĩ rằng chính là đem em đẩy vào một cạm bẫy thâm sâu."

"Thoải mái không quá vài ngày, em bị đưa đến trước mặt một nam nhân. Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy phụ thân của em, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy nàng, Quý Mục Nhiễm. Bọn họ ngồi trên ghế sô pha màu đen, ngẩng đầu nhìn em. Rõ ràng là em cao hơn bọn họ nhưng lại mang loại cảm giác rằng bọn họ từ trên cao nhìn xuống em. Cho tới bây giờ, em vẫn nhớ rõ ánh mắt khi họ nhìn em, chúng lộ ra vẻ khinh thường cùng xa cách. Cảm giác cường đại áp bách này, cơ hồ khiến em thở không nổi. Thật giống như con kiến bị voi vây quanh, như vậy nhỏ bé, vô lực."

"Nam nhân kia chỉ dừng trên người em vài giây, sau đó từ trong ngực lấy ra một khẩu súng, đưa cho người ngồi bên cạnh Quý Mục Nhiễm. Tiếp đến, em liền nghe một tiếng nổ. Thân thể đau nhức, làm em phản ứng không kịp. Cúi đầu nhìn , em mới phát hiện mình sớm đã quỳ gối, chân trái của em chảy ra máu đỏ tươi."

"Thời điểm em sợ hãi thậm chí thân thể quên cả đau đớn. Em chỉ ngơ ngác nhìn về hướng Quý Mục Nhiễm nổ súng, vẻ mặt khó hiểu cùng sợ hãi. Nhưng nàng bộ dáng vẫn như cũ lạnh nhạt, một chút cũng không vì nàng vừa mới làm em bị thương mà biểu lộ xin lỗi. Thậm chí liếc mắt cũng đều không bố thí cho em."

"Em nghĩ, tại thời điểm ấy biểu tình của em nhất định là rất buồn cười. Hoàn hảo, không chụp ảnh lưu lại. Sau đó, nam nhân kia nói với em, từ nay về sau, em chính là người thừa kế của Quý gia, Tổng tài của Quý thị. Mà sứ mệnh tối trọng yếu của em chính là bảo vệ tốt tỷ tỷ của mình, thay nàng dọn sạch hết thảy mọi trở ngại.Vô luận nàng muốn làm gì, em cũng không được phản kháng, cho dù là muốn gϊếŧ em, em cũng phải tuyệt đối phục tùng."

"Tuy rằng, em lúc ấy không biết hắc đạo là gì, nhưng em cũng không phải kẻ ngốc. Em biết mình trốn không thoát, cũng biết biện pháp duy nhất muốn sống chính là không ngừng cố gắng, biến mình thành người kiên cường, hơn nữa phải bảo vệ tốt Quý Mục Nhiễm. Cho nên đối với Quý gia mà nói, em giống như con chó kiểng của bọn họ. Trở thành bia ngắm của cả hắc đạo lẫn bạch đạo, bảo vệ sự tồn tại của Quý Mục Nhiễm."

"Rất nhiều thời điểm, em đều suy nghĩ..."

"Được rồi, đừng nói nữa."

Quý Duyệt Phong đang nói bị Tần Nhuế mạnh mẽ đánh gãy. Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Nhuế, hai mắt đã bị hơi nước che đậy. Toàn bộ thân thể bất tri bất giác run lên. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong như vậy, Tần Nhuế đau lòng đem nàng ôm vào trong lòng. Đến lúc này, cô rốt cục biết được những chuyện liên quan của nữ nhân này. Nhưng vì lý do gì trong lòng cô không một chút muốn biết thêm chân tướng nữa. Ngược lại chỉ muốn gắt gao đem nữ nhân này ôm lấy, không muốn làm đau nàng, không cho nàng như vậy nữa.

"Tần Nhuế, vô luận như thế nào, hiệp trợ lần này, em nhất định phải tham gia."

Không đơn giản là vì chính em, mà là vì chị. Chỉ cần có thể ra ngoài, em có thể cùng chị đứng cùng một độ cao, em không còn là người mất đi tự do, hay là trọng phạm bị nhốt ở tầng thứ tám. Em có thể cùng chị ở chung một chỗ, có thể quang minh chính đại nắm tay chị đứng dưới ánh mắt trời. Chứ không phải, mỗi ngày chờ đợi chị đến ngục giam, hưởng thụ một chút thời gian xa xỉ ở chung một chỗ.

Tần Nhuế, vì chị, Quý Duyệt Phong cái gì cũng đều có thể làm.

-Hết chương 48-

Editor thay lời tác giả nói: Bạo viết nhiều quá, nên tôi chỉ tóm lại nội dung Bạo nói thôi. Là vầy, đây là một trong những chương có tích phân cao, cái đoạn cuối in nghiêng là Quý Duyệt Phong suy nghĩ thầm trong lòng, chứ ko nói cho Tần Nhuế. Trải qua chương này Nhuế Nhuế bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình dành cho Quý Duyệt Phong. Nội dung sau khi ra tù sẽ phức tạp hơn nhiều kiểu như tranh đấu hắc ban, tranh đấu giành Phong Phong từ dàn Harem đơn phương của Phong Phong, ngược tâm ngược xác. Ờ thì cũng vì được ra tù rồi nên cảnh ngọt ngào cũng tự nhiên tăng. Nói chung càng ngọt thì càng đau hajzz Hỏi thế gian tình là gì mà cứ ngu ngốc cấm đầu vào yêu. Đã tóm xong lời của tác giả.

Editor: Ai cũng biết văn phong của Bạo có khẩu vị nặng, có nhiều cảnh máu me và H. Từ sau khi ra tù khẩu vị ngày 1 tăng, thỉnh đọc giả nào chưa đủ 18 tuổi hoặc có bệnh tim hoặc phụ nữ mang thai và đang cho con bú cần cân nhắc trước khi đọc bộ này. Riêng editor "Chong xoáng" nghĩ như vậy thôi, còn vị nào cảm thấy khẩu vị truyện này vẫn còn nhẹ so với bạn thì coi như editor đang nói mớ đi. Tích phân hơn 100 triệu (mới cập nhật) thì cũng đủ biết nó Hot cỡ nào, đây là một trong những bộ tích phân cao nhất của Hiểu Bạo. Riêng tôi cảm thấy đây là một trong những chương cảm động của 2 người, tôi rất thích edit chương này. Một phần quá khứ của Phong đã được bật mí.