Chương 46

"Tôi là tỷ tỷ của nàng, Quý Mục Nhiễm."

Tần Nhuế nghe thấy câu trả lời, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đầu óc giống như bị người hung hăng đánh một cái, trở nên trì độn trống rỗng. Nữ nhân mặc áo đen trước mắt là tỷ tỷ của Quý Duyệt Phong? Nàng tên là Quý Mục Nhiễm? Nếu là như thế, người mà Quý Duyệt Phong lần đó hôn mê gọi tên chính là nàng?

Tần Nhuế nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Quý Duyệt Phong trên giường, nhìn thấy người sau sớm đã trắng bệch khuôn mặt. Tần Nhuế chưa bao giờ thấy qua Quý Duyệt Phong như vậy, trong trí nhớ của cô, nữ nhân này luôn luôn cao ngạo, cho dù bị nhốt trong ngục giam suốt hai năm, cho dù tương lai của nàng chỉ là một mảnh đen tối, Tần Nhuế cũng chưa từng nhìn thấy nữ nhân này lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng như thế.

"Quý Duyệt Phong." Tần Nhuế lo lắng kêu tên nàng, đổi lại chỉ là một mảnh trầm mặc. Chỉ thấy con ngươi của Quý Duyệt Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Quý Mục Nhiễm, thân hình gầy gò kịch liệt run lên, thậm chí có thể nhìn thấy mu bàn tay chỉ toàn gân xanh kia vì dùng sức quá độ mà biến thành trắng bệch.

Tần Nhuế không rõ đến tột cùng có chuyện gì xảy ra khiến cho Quý Duyệt Phong sợ hãi như vậy. Nhưng điều cô càng muốn biết chính là tỷ tỷ của Quý Duyệt Phong cùng Quý Duyệt Phong đến tột cùng là có quan hệ như thế nào. Vì cái gì làm cô cảm thấy không khí xung quanh giữa hai người kia, tựa hồ không đơn giản là tỷ muội?

Rất nhiều nỗi băn khoăn làm cho Tần Nhuế gắt gao nhíu mày, đang lúc cô muốn chạm vào Quý Duyệt Phong, đối phương ngoài ý muốn tránh né, không muốn Tần Nhuế chạm vào. Điều này, càng làm sắc mặt của Tần Nhuế không tốt. Tay cô cứ như vậy giằng co giữa không trung, không khí trong phòng cũng trở nên ngượng ngùng.

"Tần ngục trưởng, tôi cùng muội muội của tôi đã hai năm không gặp, muốn ở một mình cũng nàng một chút, có thể không?" Lúc này, Quý Mục Nhiễm mở miệng nói chuyện một lần nữa. Trong ý thức hiểu rõ, cô muốn Tần Nhuế đi ra ngoài. Đối mặt với yêu cầu có vẻ bình thường này, Tần Nhuế nhìn về phía Quý Duyệt Phong đang ngây ngốc sững sờ, lại quay sang nhìn Quý Mục Nhiễm. Cuối cùng, vẫn chấp nhận rời đi.

Không thể không nói, vừa rồi Quý Duyệt Phong tránh né cô, làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tần Nhuế. Loại cảm giác này, thật giống như thể, ở trước mặt Quý Mục Nhiễm, nàng không muốn cùng mình có bất kỳ liên quan nào. Sự thật đã chứng minh, mình đối với nàng mà nói, thuỷ chung vẫn chỉ là ngoại nhân. Nếu là như thế, nàng kia cần gì phải ở nơi này tự làm mất mặt? (editor: Tần Nhuế mượn danh xưng thứ ba "nàng kia" để chỉ chính mình, tự ngược mình đấy mà)

"Cô cũng ra ngoài đi, tôi cùng Phong một mình tâm sự." Tần Nhuế sau khi rời khỏi, Quý Mục Nhiễm hướng nữ nhân mặc váy phía sau cùng bảo tiêu nói. Nữ nhân kia lên tiếng, lập tức đẩy cửa rời đi. Toàn bộ phòng bệnh, trong nhất thời chỉ còn lại Quý Duyệt Phong cùng Quý Mục Nhiễm hai người.

"Nghe nói nàng lần trước đến làm cho em bị thương? Tôi đã giáo huấn nàng, hy vọng em đừng làm khó nàng." Quý Mục Nhiễm đi đến bên giường Quý Duyệt Phong, nhìn nàng chậm rãi nói. Lời nói đầu tiên từ trong miệng cô phát ra, lại vì nữ nhân mặc váy vừa mới ra ngoài mà nói, chính điều này đã làm đả thương đến Quý Duyệt Phong.

"Hai năm không thấy, em không muốn tôi sao?" Phát hiện Quý Duyệt Phong không muốn tiếp nhận ý tứ của mình, Quý Mục Nhiễm cũng không tỏ ra căm tức, mà ngược lại vươn tay ôm cổ nàng, lập tức hôn trụ đôi môi của Quý Duyệt Phong. Tuy rằng Quý Duyệt Phong vẫn không lộ ra bất kỳ phản ứng gì, như con rối tuỳ ý cho cô hôn nàng, nhưng Quý Mục Nhiễm vẫn nhìn thấy được mi quang không tình nguyện chợt loé qua của nàng.

Nụ hôn này, Quý Duyệt Phong không đáp lại, lộ ra vẻ trì độn vô vị, khiến Quý Mục Nhiễm cũng lười không muốn tiếp tục. Cô nâng cằm của Quý Duyệt Phong lên, bắt nàng ngẩng đầu nhìn mình. Cặp mắt kia không hề gợn sóng, mang theo thâm thuý ý vị. Khiến người khác cảm thấy, tựa hồ chỉ cần bị cô liếc mắt một cái, mọi tâm tư bí mật đều sẽ bị nhìn thấu.

"Hương vị của em không thay đổi, nhưng tâm đã thay đổi."

——————————————-

Tần Nhuế không nghe được âm thanh truyền ra từ phòng bệnh, tâm vừa mới treo cao cũng dần thả xuống. Trời biết, cô có bao nhiêu lo lắng Quý Mục Nhiễm sẽ làm điều bất lợi cho Quý Duyệt Phong. Tuy rằng các nàng là chị em của nhau, đứa ngốc cũng có thể nhìn thấy rõ mỗi quan hệ không tốt giữa hai người, Quý Mục Nhiễm cũng tuyệt đối không phải là "Người lương thiện".

"Ha ha, xem ra Tần ngục trưởng rất quan tầm đến Phong của chúng tôi. Chẳng lẽ, trong ngục giam lâu ngày sinh tình, khiến cô yêu nàng?" Nữ nhân váy tím nghiền ngẫm nói, hai mắt híp lại đánh giá Tần Nhuế.

"Vị tiểu thư này, có chút việc không thể nói lung tung. Tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ của tôi mà thôi, thân là giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, cho dù là trọng phạm của tầng thứ tám, chúng tôi cũng phải có trách nhiệm bảo hộ an toàn cho nàng."

"Ha ha..." Nghe được câu trả lời của Tần Nhuế, nữ nhân kia cười nhạo, chậm rãi đi đến Tần Nhuế. Tiếp cận gần đến cô, Tần Nhuế không sợ hãi, không lùi về phía sau mà ngược lại tiến lên một bước. "Tần ngục trưởng quả nhiên không phải là người đơn giản, tôi thật ra...rất thưởng thức cô. Tôi tên Lê Á Lôi, là bạn gái của A Nhiễm. Nếu cô muốn cùng với Phong của chúng tôi ở chung một chỗ, có lẽ nên gọi tôi một tiếng đại tẩu (chị dâu)."

Nghe đến tên Lê Á Lôi, Tần Nhuế sắc mặt vốn không tốt càng trở nên khó coi. Lần trước sau khi Quý Duyệt Phong bị thương, Tần Nhuế luôn luôn suy nghĩ nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến Cục trưởng Cục tư pháp cùng Kiểm sát trưởng kiêng kị nàng như thế, thậm chí đối với nàng phục tùng. Hiện tại, nghe được tên của nữ nhân này, Tần Nhuế cuối cùng cũng rõ ràng.

Lê Á Lôi, hòn ngọc quý trên tay của Lê thị Tổng tài, còn là người thừa kế duy nhất của Lê gia. Lê gia cùng Quý gia đều giống nhau, mặt ngoài là thương gia thành công, nhưng ngầm bên trong thân phận khiến người khác phải kinh sợ. Duy nhất hai nhà bất đồng chính là Quý gia là hắc đạo, còn Lê gia là bạch đạo.

Lại nói tiếp, Lê gia đối với bạch đạo có địa vị cao, quay ngược lại kể đến gia gia của nàng càng hùng mạnh hơn. Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi, đứng trước vận mệnh nguy nan. Nội chiến ngoại chiến không ngừng diễn ra, Chủ nghĩa Đế quốc như hổ rình mồi, âm mưu tiêu diệt Trung Quốc của ta, chia cắt lãnh thổ của ta. Gia gia Lê Quân của Lê Á Lôi, vào đúng thời điểm đem quân giả phóng Trung Quốc.

Bằng tinh thần ái quốc cùng tố chất cơ thể khoẻ mạnh, rất nhanh liền lập không ít chiến công. Một lần đại chiến, vì bảo hộ người lãnh đạo quan trọng, khiến bản thân bị thương, nhưng may mắn vẫn sống. Sau hắn liền trở thành tâm phúc của nhiều nhà lãnh đạo. Sau khi tướng quân xuất ngũ, rất nhanh trở thành tướng quân trẻ tuổi lúc bấy giờ.

Sau khi Cộng hoà nhân dân Trung Hoa được thành lập, quốc gia đối với hắn cũng có chút coi trọng. Một người đắc đạo, gà chó lên trời (giống như 1 người thành công, cả dòng họ đều vẻ vang). Cho dù tới nay gia gia của Lê Á Lôi đã không còn nhưng trong chính giới có rất nhiều người từng chịu ân huệ của gia gia nàng. Đối với Lê gia, cũng được bảo hộ dị thường.

Biết được thân phận của Lê Á Lôi cùng mối liên hệ của nàng cùng Quý gia, trong lòng Tần Nhuế lo lắng càng ngày càng nhiều. Bởi vì cô hiện tại không hiểu được vì lý do gì Lê Á Lôi lần trước làm tổn thương đến Quý Duyệt Phong như thế, thậm chí còn muốn gϊếŧ nàng. Nếu lúc ấy nữ nhân này thật sự gϊếŧ Quý Duyệt Phong, cô nên làm như thế nào hướng Quý Mục Nhiễm trả lại công đạo? Xem như thân tình tỷ muội không sau đậm nhưng chung quy Quý Duyệt Phong vẫn là muội muội của Quý Mục Nhiễm.

Càng nhiều điểm đáng ngờ chồng chất trong lòng Tần Nhuế, khiến biểu tình trên mặt của cô càng mất tự nhiên. Lê Á Lôi nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đen của cô, tiếu ý ngày càng đậm. "Nói vậy, Tần ngục trường hiện tại nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi? Nhưng tôi là người duy nhất có thể nói cho cô biết, lần trước tôi thật không cố ý làm tổn thương đến Phong. Chỉ là nàng ép chúng tôi, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác."

"Các người..." Tần Nhuế vừa định mở miệng hỏi Lê Á Lôi rốt cuộc muốn làm gì, ngay phía sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lần nữa Quý Mục Nhiễm mang lại mắt kính lễ phép gật đầu với Tần Nhuế, liền mang Lê Á Lôi rời đi. Bốn người không nói lời nào, rất nhanh biến mất khỏi hành lang, thậm chí khiến Tần Nhuế cảm thấy bọn họ chưa từng xuất hiện.

Mặc dù mang trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng so với việc lo lắng cho Quý Duyệt Phong vẫn khiến Tần Nhuế bỏ qua mọi vấn đề sang một bên, đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn thấy phòng bệnh không có dấu vết đánh nhau, bên cạnh Quý Duyệt Phong cũng nằm tốt trên giường, tâm Tần Nhuế rốt cuộc cũng buông xuống. Nhưng khi đến gần Quý Duyệt Phong, tâm vừa được thả lỏng lại bắt đầu phát đau.

Quý Duyệt Phong nằm trên giường, tuy rằng không bị thương nhưng Tần Nhuế cảm thấy so với việc bị thương, nàng hiện giờ càng khiến người khác lo lắng hơn.

Đơn giản chỉ vì nữ nhân luôn luôn tươi cười này thế nhưng lại khóc!

Tần Nhuế chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày nhìn thấy nước mắt của Quý Duyệt Phong, nữ nhân này tuy rằng có rất nhiều thời điểm làm cho đối phương có thể thấy được một chút u buồn lẫn tuyệt vọng khó hiểu của nàng, nhưng Tần Nhuế vẫn nhìn thấy được một tia hy vọng ẩn sâu trong mắt nàng. Nhưng giờ khắc này, Quý Duyệt Phong lại giống như một người đánh mất đi linh hồn.

Con người từng sáng ngời nay đυ.c ngầu không chịu nổi, như sương mù che khuất, chỉ để lại một mảnh u tối, không nhìn thấy được nỗi tuyệt vọng, cũng không nhìn thấy được nỗi sợ hãi, thậm chí không nhìn thấy bất luận một tia tình cảm nào. Chỉ có đôi ngươi kia không ngừng tràn ra nước mắt, hết sức rõ ràng. Cho dù trên mặt Quý Duyệt Phong vẫn bình tĩnh, nước mắt cho dù không quá nhiều nhưng Tần Nhuế cảm nhận được trái tim của Quý Duyệt Phong có lẽ đã vỡ nát.

Nếu không phải là chịu đựng đến cực điểm, nữ nhân kiên cường này lại như thế nào sẽ khóc trước mặt mình? Nếu không phải là chịu đựng nỗi tuyệt vọng đến cực điểm, nàng lại như thế nào sẽ khóc thương tâm đến vậy?

"Cô làm sao vậy?" Tần Nhuế lo lắng hỏi, cô không biết khoảng thời gian cô ở ngoài Quý Mục Nhiễm cùng Quý Duyệt Phong nói chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, nhất định bởi vì liên quan đến mỗi quan hệ với Quý Mục Nhiễm mới khiến cho Quý Duyệt Phong thành ra như vậy. Tựa hồ, vào khoảnh khắc đầu tiên nữ nhân nọ đẩy cửa bước vào, Quý Duyệt Phong cũng liền trở nên hỏng mất.

Không ngoài sở liệu, đáp lại Tần Nhuế cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh. Cô đau lòng nắm lấy tay Quý Duyệt Phong đặt bên giường, chạm vào lại là một mảnh lạnh lẽo thấu xương. Tay Quý Duyệt Phong thật giống như nước đá, thân thể nàng khi được Tần Nhuế chạm vào liền bắt dầu kịch liệt run rẩy.

"Quý Duyệt Phong, cô rốt cuộc làm sao vậy!?" Tần Nhuế lo lắng hỏi, cô dùng tay lau đi nước mắt đang chảy trên khoé mắt của Quý Duyệt Phong, nhưng càng lau, nước mắt càng nhiều. Dưới tình thế cấp bách, Tần Nhuế cúi người hôn lấy đôi mắt không ngừng rơi lệ của Quý Duyệt Phong, một ngụm đem nước mắt của Quý Duyệt Phong nuốt vào. Đúng như suy nghĩ, nước mắt này mang theo hương vị chua sót lạ thường.

Ngay thời điểm Tần Nhuế muốn hôn môi Quý Duyệt Phong, đối phương bỗng giữ chặt cô, đem cô gắt gao ôm vào lòng. Lực đạo lần này so những cái ôm trước thật nhanh thật chặt. Tần Nhuế bất đắc dĩ chỉ có thể đem sức nặng toàn thân đặt trên người Quý Duyệt Phong, đồng thời vùi đầu vào sát trong lòng nàng, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ ở nơi đó.

"Đừng sợ, có tôi ở đây." Tần Nhuế nhẹ giọng, đồng thời vươn tay vuốt ve đầu Quý Duyệt Phong. Động tác như thế khiến cho Quý Duyệt Phong càng dùng sức ôm vào. Cảm giác được đối phương dùng hai tay run run gắt gao nắm lấy áo phía sau mình, Tần Nhuế không biết phải làm như thế nào để an ủi nàng. Chỉ có thể một lần rồi lại một lần hôn lên hai má của nàng, hôn lên trán nàng, khát vọng đem hơi ấm cơ thể của mình truyền qua cho nàng.

"Tần Nhuế... Đừng...rời xa em..."

-Hết Chương 46-

Tác giả có lời muốn nói: Oa ca ca, nhìn chương trước đại gia nhắn lại, có vẻ Nhiễm tỷ tỷ khí thế cường đại a. Như vậy tôi liền xem xét một chút, cố gắng cho nàng phá hư. Chuyện lần này, hẳn là ở ngục giam xuất hiện 1 cao trào nho nhỏ. Đại gia, Nhiễm tỷ tỷ tột cùng là nói gì, lại làm cho Tiểu Phong Phong của chúng ta khổ sở như vậy. Ô ô, thân là mụ mụ của nàng, nhìn khuê nữ của mình bị ngược như vậy, ta thật sự đau lòng a.