Chương 44

"Này! Em không cần như vậy đâu!" Quý Duyệt Phong mang vẻ mặt hoảng sợ nói, đồng thời không ngừng lay động vai muốn né tránh sự kiềm chế của Phương Cầm, nhưng do trên tay cùng trên người đều bị thương, khí lực căn bản không có bao nhiêu. Mắt thấy Phương Cầm chuẩn bị chạm đến đôi môi, Quý Duyệt Phong có chút khóc không ra nước mắt. Kính nhờ, nàng là nàng không có luyến đồng (thích con nít), cũng không muốn hồng hạnh vượt tường (nɠɵạı ŧìиɧ) có được hay không? Nàng không muốn bị tiểu hài tử không hiểu chuyện cưỡng hôn đâu!

"Các người đang làm gì thế?" Ngay khi Phương Cầm dựa gần sát vào Quý Duyệt Phong, như chuông treo trước gió vô lực phản kháng, liền phía sau Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm cùng lúc mở miệng lớn tiếng hỏi. Phương Cầm nghe thấy âm thanh vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm mang vẻ mặt xanh mét đứng nhìn nàng cùng Quý Duyệt Phong, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn mang một ít phiếm hồng trong nháy mắt đỏ bừng.

"Phương Cầm, em đang làm gì vậy?" Thư Uyển Hạm đi đến, đem Phương Cầm còn đang ngốc sững sờ từ trên người Quý Duyệt Phong kéo ra, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, bộ dáng kia, cực kỳ giống thê tử kiểm tra xem trượng phu mình có hay không bên ngoài trêu hoa. Sau đó đến lượt Tần Nhuế, mặt không chút thay đổi đánh giá Quý Duyệt Phong. Chỉ là trong mắt ẩn hiện sát khí, làm cho người khác không tự chủ mà rùng mình một cái.

"Các người tốt nhất giải thích cho tôi biết, các người vừa rồi làm cái gì?" Tần Nhuế lúc này mở miệng, cô cùng Thư Uyển Hạm sở dĩ gặp nhau ở nơi này cũng vì nhìn thấy thân ảnh lén lút của Quý Duyệt Phong; mặc khác, lại nghe được các nữ tù nhân nằm viện nói các nàng ở hành lang nhìn thấy "Phần tử khủng bố" hư hư thực thực qua lại.

Xa xa nhìn thấy đầu của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế không nghĩ ngợi nhiều liền chạy nhanh tới hoa viên này, lo sợ nữ nhân ngu ngốc này lại gây ra việc kinh thiên động địa. Một bên nữ nhân thông minh như Thư Uyển Hạm cơ hồ sau khi nghe vài nữ tù nhân nói về bộ dáng "Phần tử khủng bố", đầu tiên liền nghĩ tới Quý Duyệt Phong.

Tuy rằng Thư Uyển Hạm thừa nhận rằng nàng thật không thích Quý Duyệt Phong, nhưng cũng không thể không lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao nàng nếu gây ra phiền toái gì thì cuối cùng người thay nàng "chùi đít" cũng chính là Tần Nhuế. (Bạo dùng chữ "chùi đít" nghe mất cả hứng, nhưng mình ko đổi, cảm phiền các bạn ko thik thì tự mình đổi chữ khác ^^)

Cuối cùng hai người với hai mục đích khác nhau, cùng một thời điểm đi tới hoa viên này, cũng không nghĩ sẽ "được" nhìn thấy một màn sống động như vậy.

Thư Uyển Hạm nằm mơ cũng không nghĩ nữ nhân ngoan ngoãn như Phương Cầm thế nhưng lại đem Quý Duyệt Phong đặt tại ghế dài biến thành loại tư thế như vậy, lại còn muốn làm một ít chuyện "mới lớn". Còn Tần Nhuế thật cũng không nghĩ đến, nữ nhân như Quý Duyệt Phong ngay cả người đơn thuần như Phương Cầm cũng không tha, thương nặng như thế lại còn muốn làm sự việc mờ ám kia.

Việc này, gây ra hiểu lầm khá lớn.

"Phương Cầm, theo tôi trở về." Thư Uyển Hạm đem bất mãn thể hiện ra trên mặt, dùng dư quang liếc Quý Duyệt Phong một cái, nắm tay Phương Cầm đi. "A...Là...bác sĩ Thư. Phong tỷ tỷ, em trở về với bác sĩ Thư trước, khi nào có thời gian, em tìm chị sau." Tục ngữ có câu, thêm mắm dặm muối, có thể nói chính là hành vi của Phương Cầm lúc này.

Vốn Thư Uyển Hạm nhìn thấy Phương Cầm cùng Quý Duyệt Phong quá mức thân cận, khiến nàng không hài lòng, sau lại nghe Phương Cầm xưng hô thân thiết với Quý Duyệt Phong như thế. Ông trời ơi, đây chính là cái danh xưng ma quỷ! Chẳng lẽ các người thân thuộc lắm sao? Rõ ràng mới gặp nhau hai lần mà thôi, cư nhiên liền kêu tỷ tỷ? Tôi quen em hai năm, em vẫn kêu tôi là bác sĩ Thư! Phương Cầm! Em được lắm! Thư Uyển Hạm trong lòng thầm mắng Phương Cầm, sau lại thấy nàng lưu luyến nhìn Quý Duyệt Phong, lửa giận trong lòng càng bùng nổ.

"Phương Cầm, em rốt cuộc có muốn đi về hay không! Nếu em thật sự thích nàng như vậy, tôi liền để em ở đây với nàng." Được lắm, vĩnh viễn cũng đừng trở về! Theo cách nghĩ nào đó, Phương Cầm cũng thật sự là một người lợi hại. Nàng có thể cưỡng hôn Quý Duyệt Phong, chọc giận bác sĩ Thư, chính mình lại còn hồn nhiên không hề hay biết, đây quả thực là ngốc đến nỗi nghịch cả ý trời.

"Bác sĩ Thư, chờ em chờ em!" Mắt thấy Thư Uyển Hạm nhấc chân chuẩn bị đi, Phương Cầm vội vàng chạy lên nắm lấy tay nàng, chuẩn bị cùng nhau rời đi. "Tiểu Nhuế, về sau nên để ý đến người của cậu, đừng để tuỳ tiện cho đi ra ngoài, rất nguy hiểm." Khi Thư Uyển Hạm chuẩn bị đi, nghĩ nghĩ gì đó liền nhả ra một câu như vậy.

Trải qua một trận suy nghĩ, nàng sớm nghĩ thông suốt. Trong lòng nàng, Phương Cầm luôn là một người đơn thuần, loại cưỡng hôn Quý Duyệt Phong, như thế nào có khả năng là nàng chủ đông đây? (editor: ông bà có câu nhìn người ko thể nhìn bề ngoài, bác sĩ Thư à). Cho nên Quý Duyệt Phong nữ nhân đã từng hành vi mờ ám trước đó cứ như vậy mà bị oan đi.

Nàng thật sự...không có câu dẫn Phương Cầm hôn nàng, thật sự là tên ngu ngốc nào đó đã uy hϊếp nàng a!

"Nga? Một khi đã nói như vậy, cũng hy vọng Uyển Hạm cậu có thể nhìn thấy tiểu bằng hữu của cậu cũng như thế, không nên chỉ nhìn đến mỹ nữ tỷ tỷ kia."

Đối với Thư Uyển Hạm khí thế bức người kia, Tần Nhuế cũng hữu lực phản bác lại. Không hiểu vì lý do gì, cô không thích người khác nói điều không hay về Quý Duyệt Phong. Cho dù là Thư Uyển Hạm khuê mật từ nhỏ cùng cô lớn lên cũng không thể.

Nếu Tần Nhuế có thể thường xuyên đọc tiểu thuyết thì sẽ hiểu được loại tâm lý này chính là bao che khuyết điểm. Ở trong lòng cô, sớm đã đem Quý Duyệt Phong trở thành người của cô, cho nên, người trong nhà bị nói, Tần ngục trưởng lại như thế nào ngoảnh mặt làm ngơ đây?

Nghe Tần Nhuế đáp lời, Thư Uyển Hạm vốn đã đi xa liền quay trở lại. Nàng nắm tay Phương Cầm cùng Tần Nhuế bốn mắt nhìn nhau, ngốc như Phương Cầm nhìn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Quý Duyệt Phong có thể cảm nhận được biến hoá. Mắt thấy hai khuê mật vì nàng cùng Phương Cầm "Hiểu lầm" mà trở mặt thành thù, Quý Duyệt Phong thật không đành lòng. Sau nhìn thấy Phương Cầm tiểu bằng hữu này trốn phía sau Thư Uyển Hạm, lại nháy mắt lưu manh một cái. Vì thế Quý Duyệt Phong cũng học theo bộ dáng của nàng, trốn phía sau Tần Nhuế.

Vốn dĩ hai người đang giằng co nhau, nhìn thấy đứa lớn đứa nhỏ nhà mình làm bộ dạng giống nhau, nhất thời khiến cả hai mềm lòng. Thư Uyển Hạm sờ đầu Phương Cầm, không thèm nhìn Tần Nhuế mà xoay đầu rời đi. Một bên Tần Nhuế xoay người nhìn Quý Duyệt Phong nữ nhân so với cô còn muốn cao hơn lại trốn phía sau lưng mình, mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

"Nhuế Nhuế, tiểu bằng hữu cưỡng hôn em nga. Em không có làm ra chuyện phản bội chị, nếu không tin, chị có thể xét người em, tuy rằng hai tay không có lực chống lại em ấy, nhưng em còn chưa có bị hôn đâu." Quý Duyệt Phong bộ dáng như tiểu hài tử muốn được người lớn khen thưởng, đầu còn cọ cọ vào cổ Tần Nhuế, để cô ôm lấy mình.

Tần Nhuế vốn luôn mềm lòng, hơn nữa cô cũng biết Quý Duyệt Phong là người mang xu hướng quái nhân. Kiểu người như Phương Cầm nữ sinh khả ái, đại khái không phải khẩu vị của nàng. Nghĩ đến điểm này, Tần Nhuế nhìn qua bên cạnh, cô thừa nhận mình cũng chính là quái nhân...

"Được rồi, đừng làm nũng nữa. Tôi không phải bảo cô ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt sao? Cô như thế nào lại chạy đến đây? Còn cùng Phương Cầm ở cùng một chỗ?" Tần Nhuế hỏi khiến Quý Duyệt Phong cho rằng cô vẫn còn hoài nghi nàng. Vì thế liền kể chuyện nàng từ phòng bệnh đến nơi này cùng với việc Phương Cầm bứt hoa, đem mọi thứ từ đầu đến cuối nói cho Tần Nhuế biết.

Trong lúc nghe đến sự cố vừa nảy, Tần Nhuế như trước khuôn mặt vẫn không lộ ra biểu tình nào. Qua một hồi sau, hai người thậm chí đã đến trước phòng bệnh, lúc này Tần Nhuế mới xì cười ra một tiếng. Quý Duyệt Phong vẻ mặt hoài nghi quay đầu nhìn Tần Nhuế, nhìn thấy đối phương trên mặt tuỳ ý lộ vẻ tươi cười, trong nháy mắt liền xúc động.

Nhận thức Tần Nhuế đã hai năm, trong ấn tường của Quý Duyệt Phong về nữ nhân này, cô vẫn đều là một người thập phần hoàn mỹ. Tuy rằng luôn mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang, nhưng chưa bao giờ mặc cùng một kiện quần áo quá hai ngày, cô lại còn mang tính cách nghiêm túc ít cười nói, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia liền làm cho Quý Duyệt Phong si mê.

Tần Nhuế không thuộc tiếp người giống Quý Duyệt Phong chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ khiến người khác kinh diễm, quay đầu nhìn trộm. Vẻ đẹp của cô, thường khiến người khác phải nhìn về cô lần thứ hai, có thể nói nếu chỉ thoáng nhìn một cái, người khác sẽ bỏ qua Tần Nhuế nhưng khi đứng chung một nhóm người, cô tuyệt đối là người toả sáng nhất.

Cảm xúc của nữ nhân này, rất ít khi thể hiện, cho dù là thời điểm tức giận, cô cũng chỉ nhíu mày khinh thường. Thời điểm khổ sở, cô không giống như nữ nhân bình thường khác khóc lớn. Thậm chí Quý Duyệt Phong cũng không chắc Tần Nhuế có biết cười hay không. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Tần Nhuế không hề che giấu mà cười lớn, cảm giác duy nhất Quý Duyệt Phong cảm nhận được chính là mĩ (đẹp)!

Đây là một loại mĩ đầy uy lực, khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy Tần Nhuế không hẳn là người lúc nào cũng cao cao tại thượng, đơn giản chính là một nữ nhân nàng có thể chạm vào.

Bất chấp có hay không bị người khác nhìn thấy, Quý Duyệt Phong kìm lòng không đậu tiến đến hôn Tần Nhuế. Đối phương trong lúc vẫn còn cười, bỗng nhiên bị hôn lấy, trong nháy mắt ngốc đứng sững sờ tại chỗ. Tự nhiên mà đến, từng đợt ngượng ngùng trào dâng.

Nữ nhân này, như thế nào lại dám lớn mật như vậy, cư nhiên liền ở nơi này hôn mình.

Trong lòng có một âm thanh bảo Tần Nhuế hẳn là nên đẩy nàng ra, đẩy nữ nhân đang dùng đầu lưỡi hoành hành náo loạn trong miệng mình. Nhưng thân thể đối phương lại mang một loại hương vị sữa bột hoà vào nụ hôn chậm rãi len lõi vào trong miệng cô, Tần Nhuế thế nhưng lại sa vào một loại cảm giác không muốn từ bỏ.

Hai người cơ hồ hôn đến không biết trời đất, thẳng đến khi hành lang truyền đến bước chân, Quý Duyệt Phong mới nắm tay Tần Nhuế dẫn nàng vào phòng bệnh của mình. Nhìn Tần Nhuế tay ôm ngực thở hổn hển, bởi vì vừa rồi hôn quá lâu, khiến cho sắc mặt của cô vi vi phiếm hòng, lại phối hợp với bộ dáng nhu nhược khó thấy, quả thật là cực ngon miệng. Quý Duyệt Phong cố nén cảm xúc muốn hôn thêm lần nữa, đem Tần Nhuế gắt gao ôm vào trong ngực, luyến tiếc không buông.

"Quý Duyệt Phong, ôm chặt quá." Tần Nhuế bị Quý Duyệt Phong ôm đến hít thở không thông lên tiếng nói, cô mơ hồ cảm thấy Quý Duyệt Phong lúc này có điều gì đó không đúng. "Tần Nhuế" Danh tự của cô được nàng chậm rãi nói ra. Trải qua nhiều lần như vậy, Tần Nhuế biết rõ, thời điểm Quý Duyệt Phong mỗi một lần kêu đầy đủ tên cô, đều mang theo một chút hàm nghĩa.

"Cô sao vậy?" Tần Nhuế không đành lòng để Quý Duyệt Phong đơn độc ôm mình, cô vươn tay ôm lấy đối phương, một cánh tay cơ hồ hàm trụ thắt lưng nàng. "Em không sao, chỉ là muốn ôm chị mà thôi." Quý Duyệt Phong rầu rĩ nói, đồng thời không quan tâm, một lần nữa siết chặt cái ôm này.

Cho dù xương cốt lẫn thân thể bởi vì dùng sức mà có chút đau, Quý Duyệt Phong cũng không nguyện buông ra, luyến tiếc không buông. Vừa rồi, nàng thiếu chút nữa đã nói ra những điều giấu trong lòng mình cho Tần Nhuế biết. Nàng biết, mình hiện tại, có nhiều chuyện không thể nói cũng như có những việc không thể làm.

Đối mặt với Tần Nhuế, nàng chỉ có thể đem lời yêu của mình dành cho nữ nhân này cất giấu ở trong lòng. Không sai, đó là yêu không phải là thích. Quý Duyệt Phong biết, tình cảm của mình đối với Tần Nhuế, đã hoàn hoàn không thể dùng từ thích để hình dung. Tuy rằng ban đầu tiếp cận cô, chỉ vì sinh hoạt trong ngục giam buồn tẻ nàng muốn tìm việc vui để làm. Nhưng thời gian ở chung với Tần Nhuế càng lâu, Quý Duyệt Phong lại càng hiểu rằng nàng rốt cuộc không thể đem Tần Nhuế trở thành công cụ tiêu khiển gϊếŧ thời gian được nữa.

Nữ nhân này luôn không được tự nhiên thẹn thùng như vậy, rõ ràng dùng tâm quan tâm đến mình, lại luôn giả vờ bộ dáng không bận tâm.

Tần Nhuế thuộc loại ôn nhu của riêng cô, mang theo tín ngưỡng cùng quy tắc của riêng cô. Quý Duyệt Phong yêu Tần Nhuế như vậy, yêu tính cách của cô, yêu bộ dạng của cô, yêu hương vị của cô, yêu bộ dáng thẹn thùng luôn không tự nhiên của cô. Hết thảy mọi thứ trên người Tần Nhuế, đều là độc dược, Quý Duyệt Phong căn bản không thể giải trừ.

Quý Duyệt Phong cũng từng yêu một người, yêu đến khăng khăng một mực. Cho nên nàng hiểu được trình độ thích một người ra sao, vĩnh viễn không thể đạt đến độ thâm sâu như tình cảm nàng đối với Tần Nhuế. Việc này giống như một cái ly, khi đổ quá nhiều nước nó sẽ tràn ra. Nàng đối với Tần Nhuế là yêu rất nhiều. Không thể nói, không thể hành động, thậm chí chỉ nhìn nữ nhân này, cũng đều là một loại xa xỉ.

Đối phương không chỉ một lần nói với mình rằng mình không xứng với nàng. Cho nên, phân tình cảm này cũng chỉ có thể bị Quý Duyệt Phong mạnh mẽ chế ngự vào trong lòng. Áp bách như vậy, cơ hồ đem cả người Quý Duyệt Phong phá hư. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng cái hôn, dùng cái ôm để giảm bớt nổi thống khổ cùng cô độc cất giấu trong đáy lòng mình.

Tần Nhuế...

Thật khó khăn Quý Duyệt Phong mới nguyện ý buông tay, Tần Nhuế vất vả thở từng ngụm một. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tiếu ý của Quý Duyệt Phong, khiến cô muốn xoa đầu nữ nhân này.

"Nhuế Nhuế, chị vừa rồi cười cái gì a?" Quý Duyệt Phong bỗng nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng chân tâm muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Tần Nhuế cười thành như vậy.

"Ân? Không có gì a, chỉ là cảm thấy chuyện bứt hoa, thực khôi hài mà thôi."

Tần Nhuế nói xong, liền phát hiện Quý Duyệt Phong dùng ánh mắt biểu tình nhìn mình, vẻ mặt ghét bỏ. Nhà Tần tổng ngục trưởng này quả nhiên là quái nhân, không chỉ cười vì những chuyện kỳ quái mà phản ứng cũng phải nói là trì độn.

"Làm sao vậy?"

"Nhuế nhuế...đừng nói là chị cũng thường xuyên ở nhà xé giấy vệ sinh, sau đó nói, Phong Phong yêu ta, Phong Phong không thương ta a?"

-Hết chương 44-

Tác giả có điều muốn nói: Khụ Khụ, chương trước chỉ mang một nửa yêu thương, chương sau tuy rằng Tiểu Phong Phong suy nghĩ (tự bạch) mang chút tự ngược nhưng đại gia đừng chán ghét Nhuế Nhuế nga, nàng quả thật thân bất do kỷ. Tiếp theo, muốn báo trước 1 chút, chương tiếp theo, A Nhiễm mà đại gia chờ mong sẽ xuất hiện! Trời a! Rốt cuộc cũng viết đến A Nhiễm, tâm lý của ta tự nhiên thật kích động a! Ông trời mới biết, ta suy nghĩ muốn cho nàng xuất hiện đã bao lâu rồi!