Chương 42

"Khụ khụ..." Một lát sau, Thư Uyển Hạm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, để hóa giải chuyện xấu hổ vừa rồi. Nàng đi đến bên giường Quý Duyệt Phong tiến hành kiểm tra bệnh tình, sau đó bảo y tá tiêm thuốc cho Quý Duyệt Phong.

Có lẽ vừa rồi chứng kiến cảnh Quý Duyệt Phong hôn môi Tần Nhuế, làm cho y tá quá đổi kinh ngạc cho đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Hai lần tiêm vào đều không ngay mạch máu. Tay của Quý Duyệt Phong khá gầy cơ hồ không mang một miếng thịt nào, nay còn mang hai vết tiêm hụt, một vết thì lớn một vết thì nhỏ.

Tần Nhuế ở một bên nhìn thấy y tá tay run run chuẩn bị tiêm lần thứ ba. Quý Duyệt Phong cũng chỉ lẳng lặng nhìn, giống như thể người chuẩn bị được tiêm không phải là mình, cũng chẳng biểu lộ đau đớn gì trên mặt. "Chờ đã, chờ đã!" Vốn vì hai lần tiêm hụt mà y tá hai tay khẩn trương, giờ lại vì âm thanh bỗng nhiên phát ra từ Tần Nhuế càng tăng thêm run rẩy, ống tiêm trên tay liền rớt xuống.

"Uyển Hạm, cậu tới tiêm đi." Tần Nhuế cau mày nói, cô quay đầu đi không muốn nhìn thấy vết tiêm trên mu bàn tay của Quý Duyệt Phong, trong lòng ẩn ẩn đau. "Cô đi ra ngoài đi, để tôi làm là được rồi." Y tá sau khi đi, Thư Uyển Hạm tự tay tiêm thuốc cho Quý Duyệt Phong. Dù sao cũng là bác sĩ, kỹ thuật tiêm so với y tá tốt hơn rất nhiều. Đổi qua Thư Uyển Hạm thực hiện, liền tiêm ngay đúng địa phương, cũng chẳng xuất hiện một chút dấu vết vừa tiêm.

"Khi nào thuốc trong bình hết, bảo y tá thay là được rồi, mình đi trước." Thư Uyển Hạm dứt lời, dùng ánh mắt thâm hậu nhìn Tần Nhuế, liền xoay người rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Quý Duyệt Phong và Tần Nhuế "Thế giới của hai người".

"Tay đau không?" Tần Nhuế ngồi bên giường nhẹ giọng hỏi, Quý Duyệt Phong một bên chỉ lắc đầu, ý bảo không việc gì. Một lát sau, lại nhe răng cười cười. Tuy rằng Tần Nhuế thừa nhận rằng Quý Duyệt Phong hoàn toàn xứng đáng là mỹ nữ; cho dù nàng cười ôn nhu hay cười theo kiểu xinh đẹp quyến rũ, thậm chí là nghiền ngẫm cười, ngốc nghếch cười cũng đều thật xinh đẹp . Nhưng Quý Duyệt Phong vừa rồi lộ ra vẻ tươi cười kia thật làm cho Tần Nhuế có chút không thích ứng.

Nữ nhân này vừa rồi cười, cô tổng cảm thấy có chút kỳ quái.

"Cô có chuyện gì sao?" Tần Nhuế một bên nhìn đồng hồ một bên hỏi. Hôm nay không phải là cuối tuần, cô thân là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, tuy rằng ngày thường không có việc gì hoàn toàn có thể an nhàn ngồi trong văn phòng. Nhưng dựa vào việc công làm việc tư như vậy, khiến Tần Nhuế có chút ngại ngùng.

"Nhuế Nhuế...Em muốn đi WC." Quý Duyệt Phong nhìn Tần Nhuế nói, khuôn mặt vốn trắng nõn mang theo một vài phiếm hồng, giống như nàng đang cực kỳ ngượng ngùng. "Ân? Đi WC sao? Tôi giúp cô đi." Tuy rằng nội tâm buồn tao nhưng Tần Nhuế cũng không tà ác đến nỗi không nhận thấy Quý Duyệt Phong khác lạ. Cô thấy đối phương tay chân không tiện đi lại nên cần cô giúp đỡ.

"Ân." Quý Duyệt Phong lên tiếng tuỳ ý để Tần Nhuế giúp mình đứng lên, sau đó ôm nàng chậm rãi đi đến WC. Đến khi đứng trước bồn vệ sinh, mắt to nhìn mắt nhỏ, Tần Nhuế mới hiểu vì sao Quý Duyệt Phong bảo cô giúp nàng đi WC còn mang theo bộ dạng không tự nhiên như vừa rồi.

Lần đầu rơi vào tình huống như vậy, tay trái của Quý Duyệt Phong mang thương tích không tiện cử động, cộng thêm tay phải vừa mới bị tiêm lại càng không có sức lực. Nữ nhân muốn đi vệ sinh nhất định phải cởϊ qυầи nên việc này, phải nhờ đến Tần Nhuế giúp đỡ.

Tuy rằng hai người vốn trước đó đã làm điều thân mật hơn thế, nhưng hôm nay chính cô phải thoát quần cho Quý Duyệt Phong, khiến trong lòng Tần Nhuế vô cùng ngượng ngùng. Cuối cùng không chỉ có Tần Nhuế đỏ ngầu gương mặt mà còn làm cho Quý Duyệt Phong ngượng ngùng theo.

"Nhuế...Nhuế...Chị..." Quý Duyệt Phong vốn muốn thúc giục Tần Nhuế cởϊ qυầи giúp nàng nhưng lời nói vừa đến miệng, nhìn thấy Tần Nhuế cả gương mặt đỏ bừng, khiến nàng cảm thấy có chút khó có thể mở miệng. Nếu như mình nói ra, Tần Nhuế có hay không cho rằng mình thực phóng đãng đây?

Vì thế, hai người cứ đứng WC một hồi lâu. Rốt cuộc Quý Duyệt Phong nhịn không được, lớn mật mở miệng. "Nhuế Nhuế, chị giúp em nhanh cởϊ qυầи thôi." Giọng nói của Quý Duyệt Phong ba phần mang theo ý thúc giục, ba phần mang một tí hờn dỗi, bốn phần cố tình kéo dài câu nói. Tần Nhuế nghe xong trong lòng ngứa ngáy như sâu lông đang ngọ nguậy.

Chớp mắt nhìn Quý Duyệt Phong vươn một chút phiếm hồng, Tần Nhuế trong lòng hung ác thân thủ liền kéo quần ngủ của Quý Duyệt Phong xuống. Nhưng cho dù cô thực hiện động tác vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng Tần Nhuế quên là qυầи иᏂỏ hình tam giác vẫn chưa được cởi ra.

Mắt thấy hai chân trắng nõn của Quý Duyệt Phong cùng tiểu khố khố màu trắng bao vây lấy nàng, Tần Nhuế vô cùng hối hận lúc nãy nàng vì cái gì không đem qυầи ɭóŧ cởi ra cùng lúc.

Vì thế, không khí bên trong lúc này phải nói rằng cực kỳ xấu hổ. Chỉ có thể nhìn thấy Tần Nhuế một tay cầm theo bình thuốc, một tay cầm lấy quần ngủ của Quý Duyệt Phong không chịu buông, mặt cười đến mức đỏ bừng. Một bên Quý Duyệt Phong mang bộ dáng bất đắc dĩ nhìn Tần Nhuế.

Tần Nhuế a Tần Nhuế, chị có thể đừng cứ tối ngày mất tự nhiên như thế được không. Rõ ràng chỉ là cởi một cái quần mà thôi, cần phải bộc phát tính lãnh đạm giống như sắp lao lực quá sức như vậy không! Nếu Quý Duyệt Phong nàng hai tay cử động được, nàng nhất định một giây cũng không nhờ Tần Nhuế giúp, tự mình thực hiện, đi giải quyết vấn đề sinh lý rồi.

Nhưng hai tay Quý Duyệt Phong thành ra như thế, mà Tần Nhuế nữ nhân này cư nhiên còn ngại ngùng về việc cái quần! Kính nhờ! Nàng vì không muốn đánh thức Tần Nhuế, cả đêm nhịn đi vệ sinh, hiện tại nhịn không được nữa, có được hay không? Vì thế, Quý Duyệt Phong thật bất đắc dĩ làm thế, vì cái gì mỗi lần nàng nằm viện, điều khiến nàng khó chịu chẳng phải là do vết thương mà là người giúp nàng làm những việc này?

"Nhuế Nhuế, qυầи ɭóŧ còn chưa cởi, chẳng lẽ chị muốn em mặc thế đi vệ sinh sao?" Quý Duyệt Phong cuối cùng nhịn không được mở miệng nhắc nhở Tần Nhuế, nàng sợ nếu mà không nói ra, nữ nhân lúc nào cũng không tự nhiên này sẽ đứng ngốc tại chỗ cả một ngày, chẳng thèm động đậy.

"A! Nga..." Tần Nhuế than nhẹ trả lời, đồng thời vươn tay hơi run, chậm rãi cởi ra qυầи иᏂỏ của Quý Duyệt Phong. Qυầи ɭóŧ thuần trắng chậm rãi rơi xuống, nơi cây cối nồng đậm của người nọ rõ ràng hiện ra trước mắt, cho dù Tần Nhuế không cố tình xem qua, lại vẫn lơ đãng nhìn đến. Nghĩ đến cảnh lúc trước cùng Quý Duyệt Phong triền miên, mặc kệ là thân thể hay trong lòng đều xuất hiện một cổ khô nóng. Mà đối với Quý Duyệt Phong lúc này cũng không thoải mái hơn Tần Nhuế là bao. Bàn tay nóng rực của đối phương lướt qua chiếc đùi của nàng, cảm giác tê dại rất nhỏ từ da thịt truyền khắp cơ thể, khiến cho thân thể Quý Duyệt Phong khó kiềm nén nhẹ nhàng run lên.

Sau khi vất vả cởi ra chướng ngại còn sót lại trên người Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế giúp nàng ngồi trên bồn cầu, sau đó nhanh như chớp xoay đầu đi. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, Quý Duyệt Phong trong lòng cười trộm, đồng thời bắt đầu bài tiết những thứ kiềm nén bên trong cơ thể ra ngoài.

Nghe âm thanh ầm ầm phía sau truyền đến, gương mặt của Tần Nhuế vốn xấu hổ dần bình phục lại, nhưng ngay lập tức tia ửng hồng có xu hướng xuất hiện trở lại. Đối với yêu cầu của Quý Duyệt Phong khiến cho cô muốn một tát đánh bay nữ nhân này. "Nhuế Nhuế, em xong rồi, chị giúp em lau khô được không?"

Vừa nghe xong, Tần Nhuế nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng khi xoay người lại, nhìn thấy Quý Duyệt Phong ngẩng đầu mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô. Tần Nhuế biết, đây thật sự là hiện thực a! Đây chính là nhân sinh a! "Cô tự cô lau không được sao?" Bởi vì khẩn trương khiến cho giọng nói của Tần Nhuế rõ ràng run rẩy.

"Nhuế Nhuế, tay em bị thương, chị giúp em lau khô có được không? Ẩm ướt rất khó chịu." Quý Duyệt Phong nói xong, vươn đầu cọ cọ vào cánh tay Tần Nhuế. Nhìn bộ dáng lấy lòng của nàng, Tần Nhuế không đành lòng cự tuyệt. Hai tay của Quý Duyệt Phong hiện giờ không thể cử động nhiều, vả lại cả hai đều là nữ nhân, Tần Nhuế hiểu rằng, nữ nhân so với nam nhân đi vệ sinh tự nhiên cần làm nhiều việc hơn.

"Vậy cô trước đứng lên đi." Tần Nhuế rút giấy vệ sinh ra, đối Quý Duyệt Phong nói. Đối phương nghe lời đứng lên, nhìn Quý Duyệt Phong mở rộng hai chân, Tần Nhuế chậm rãi đưa lên, ôn nhu lau khô. Được chăm sóc như vậy làm cho hai mắt Quý Duyệt Phong híp lại, nhìn Tần Nhuế nửa người vẻ mặt nghiêm túc cùng thẹn thùng, trong lòng sớm mềm mại một đoàn.

Nữ nhân này thật thú vị. Rõ ràng ngoài miệng nói không cần mình, lần này đến lần khác tổn thương mình. Nhưng vào thời điểm mình khó chịu lại cho mình sự ấm áp. Giống như hiện tại, nữ nhân vĩ đại kiêu ngạo như nàng cư nhiên có thể hèn mọn thay mình làm loại sự tình như vậy.

Có những người bề ngoài nói năng lạnh lùng (nguyên văn: chua ngoa) nhưng bên trong lại dễ mềm lòng (nguyên văn: đậu hủ tâm), có lẽ Tần Nhuế chính là nữ nhân như thế?

Sau khi làm xong hết thảy, lúc trở lại phòng bệnh, Tần Nhuế mới thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy thật tuyệt khi mình vẫn còn sống. Cô đỡ Quý Duyệt Phong lên giường, rồi kiểm tra vết thương trên người nàng. Thấy không có gì đáng lo, Tần Nhuế mới mặc áo tây trang vào người, chuẩn bị rời đi.

"Nhuế Nhuế, chị phải trở về ngục giam sao?" Quý Duyệt Phong nhẹ giọng nói, cho dù âm thanh cực lực che giấu sự luyến tiếc, nhưng vẫn bị Tần Nhuế cảm nhận được. "Ân, hiện giờ thời gian không còn sớm, tôi trở về thay quần áo rồi cần phải đi làm. Lát nữa, tôi sẽ gặp đưa cơm cho cô, chờ bình thuốc hết, Uyển Hạm sẽ đổi thuốc cho cô."

"Do tay cô bị thương, cho nên lần này không còng tay cô lại. Nhưng nếu cô muốn chạy trốn, một khi phát hiện, sẽ trực tiếp xử lý theo tội phạm vượt ngục, đánh gục ngay tại chỗ. Cho nên tôi hy vọng cô thời điểm muốn làm điều gì đó cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng tự hại mình, cũng đừng gây phiền phức cho Đệ nhất nữ tử ngục giam."

"Nga..." Quý Duyệt Phong rầu rĩ đáp lời, ở trong lòng lần nữa đánh giá Tần Nhuế, nữ nhân này, rõ ràng lo lắng mình làm chuyện khác người gây nguy hiểm cho mình, lại còn dùng loại ngữ khí như thế giáo huấn mình. Haizzz, nữ nhân không được tự nhiên này, tên của chị quả nhiên đúng là khẩu thị tâm phi* (miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo).

"Được rồi, tôi đi đây." Tần Nhuế nói xong, liền đẩy cửa phòng rời đi, nụ cười trên mặt Quý Duyệt Phong cũng biến mất theo, đôi mắt đen mở to nhìn trần nhà trắng nõn.Không biết những ngày yên bình này có thể kéo dài bao lâu, có lẽ, em thật sự không nên trêu chọc chị, Tần Nhuế.