Chương 39

Đây là lần thứ hai Quý Duyệt Phong ở trong phòng cấp cứu, còn cô ở bên ngoài chờ đợi. Chỉ là so với lần sợ hãi trước, lúc này cơ hồ càng mãnh liệt hơn. Cho đến bây giờ, thân thể lẫn đầu óc của Tần Nhuế đều bị vây quanh loại trạng thái hoảng sợ. Nàng tự hỏi nếu nữ nhân kia thật sự gϊếŧ chết Quý Duyệt Phong, chính mình sẽ làm ra chuyện gì. Có thể hay không, gϊếŧ chết người nọ thay Quý Duyệt Phong trả thù? Từ nay về sau từ bỏ chức vị tổng giám ngục trưởng, không bao giờ quay lại nơi này? Nhưng mặc kệ ra sao, tốt nhất không thể để Quý Duyệt Phong gặp chuyện không may. Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Tần Nhuế bắt đầu nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Quý Duyệt Phong.

Từ lúc hai người gặp nhau đến giờ, biết nhau gần hai năm. Hai năm trước, mình 25 tuổi, Quý Duyệt Phong cũng chỉ 23 tuổi. Nếu đặt vào hoàn cảnh của người bình thường, nữ sinh 23 tuổi, có thể sẽ làm gì? Có lẽ vừa mới tốt nghiệp đại học, may mắn có thể tìm được công việc, gia nhập vào xã hội. Không may mắn thì chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi, sống cuộc sống như vài năm trước hay có thể kết hôn.

Vào thời điểm Tần Nhuế 23 tuổi, cô đã là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam. Mà Quý Duyệt Phong lại là trọng phạm tầng thứ tám của Đệ nhất nữ tử ngục giam.

Hai nàng, vốn không nên cùng xuất hiện, lại còn hình thành một loại quan hệ mạc danh kỳ diệu. Khi Quý Duyệt Phong toàn thân trần trụi đứng trước mặt Tần Nhuế, người luôn luôn tu dưỡng tốt, vốn lạnh nhạt như Tần Nhuế bắt đầu cảm thấy Quý Duyệt Phong hành vi càng ngày càng thái quá. Quan hệ giữa các nàng, cảm giác cũng dần thay đổi.

Cho đến hôm nay, Tần Nhuế không dám nói lại lời thề son sắt của mình rằng cô đối với Quý Duyệt Phong chỉ là tình cảm giữa tổng giám ngục trưởng đối với tù nhân. Nhưng cũng không dám thừa nhận chính mình thật sự thích nữ nhân xinh đẹp làm người khác không thể từ bỏ kia, nàng có quá nhiều bộ dáng, khi thì khả ái, khi lại là nữ nhân ôn nhu.

Đang lúc Tần Nhuế bối rối giữa thích hay không thích, nên tiến hay lui, cửa một bên đã mở ra. Đèn phẫu thuật tắt, Thư Uyển Hạm cau mày từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tần Nhuế bộ dáng hồn bay phách lạc, không nói một lời, nắm lấy tay cô, kéo đến văn phòng mình.

"Tiểu Nhuế, nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì?" Mới vào phòng, Thư Uyển Hạm như thể không có thời gian liền mở miệng chất vấn Tần Nhuế. "Uyển Hạm, mình hiện tại không muốn nói chuyện nhiều, thương tích nàng sao rồi?" Tần Nhuế không trả lời, tâm tình đều hiện ra trên mặt. Cô hiện tại trong đầu toàn bộ rối loạn như sóng gợn mặt hồ, căn bản không rõ đang nghĩ gì, trong lòng lo lắng cho vết thương của Quý Duyệt Phong, không muốn cùng Thư Uyển Hạm trả lời vấn đề mà nàng ta hỏi không dưới một trăm lần.

"Trừ bỏ đoạn xương bị đạn bắn nát ra, trong một thời gian không được vận động mạnh, não bị chấn động nhỏ bên ngoài, vết thương ngoài da không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi, không chết được đâu." Nghe được câu trả lời của Thư Uyển Hạm, Tần Nhuế nhất thời thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng. Nữ nhân kia vì sao không biết quý trọng bản thân mình, thân thể vốn không tốt còn đi đối đầu với nữ nhân không rõ danh tính kia. Nếu nàng sớm trả lời nữ nhân váy đỏ kia, thì đã không tự trút khổ vào thân như thế này.

"Được rồi, mình đã nói cho cậu biết về tình hình của nàng, cậu cũng nên giải thích một chút rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Thư Uyển Hạm nhíu mày hỏi, nàng quả thật không rằng hôm nay cư nhiên lại phát sinh nhiều chuyện bạo lực như thế, vẫn thật là trùng hợp, nàng vừa mới giúp Phương Cầm chửa trị vết thương, Quý Duyệt Phong liền được mang tới, thật đúng là một cặp đôi nan tỷ nan muội a.

"Cụ thể chuyện này, mình cũng không rõ, chỉ biết đột nhiên xuất hiện một nữ nhân khiến cho Kiểm Sát Trưởng cùng Cục Trưởng Cục Kiểm Sát đều kiêng nể, tựa hồ tìm Quý Duyệt Phong hỏi một chuyện gì đó. Kết quả nữ nhân kia cố tình cứng đầu không chịu nói, rồi bị đánh thành ra như vậy."

"Tiểu nhuế… mình…"

"Uyển Hạm, mình hiểu cậu muốn nói gì, chỉ là hiện tại, mình thật sự không có tâm tình nghĩ đến. Trước cho mình gặp nàng được không?"

"Ân, cậu đi đi, phòng bệnh của nàng chính là phòng lần trước nàng trị thương."

Được Thư Uyển Hạm cho phép, Tần Nhuế một giây liền không kịp đợi, nhấc chân chạy đến phòng bệnh Quý Duyệt Phong. Đứng ở trước cửa điều chỉnh hơi thở, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cơ hồ nhìn một cái, liền thấy thân ảnh Quý Duyệt Phong đang nằm trên giường bệnh ngủ say.

Cẩn thận tiếp cận, Tần Nhuế cố gắng không phát ra một tí âm thanh nào tránh làm nàng thức giấc. Đến bên giường, thay nàng đem mái tóc đen tán loạn ở trên mặt sửa sang lại, khuôn mặt tiều tuỵ tái nhợt liền hiện ra. Cho dù từng vô số lần nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Quý Duyệt Phong, nhưng trái tim của Tần Nhuế không ức chế được mà mãnh liệt nhảy dựng.

Nữ nhân này đối với mình luôn có một lực hấp dẫn kỳ lạ. Khi nàng chân chính quyến rũ câu dẫn mình, chính mình không hề chống cự liền trở thành tù nhân dưới chân nàng, muốn thân thể nàng, làm cho nàng vì mình mà điên cuồng. Khi nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng, chính tâm mình cũng sẽ đau nhói. Vào thời điểm nàng đối với mình làm nũng khoe mã, cho dù biết nàng cố ý giả vờ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa, đi sủng nàng, thoả mãn những yêu cầu nho nhỏ của nàng.

Chỉ là Quý Duyệt Phong hiện tại, vô cùng an tĩnh. Có lẽ vết thương khiến nàng khó chịu dẫn đến giấc ngủ không được yên ổn; mặc cho Tần Nhuế chuyên chú nhìn vào, Quý Duyệt Phong vẫn không hề cảm giác thấy. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, Tần Nhuế đem chăn ra khỏi Quý Duyệt Phong, băng gạc bao vây khắp thân thể liền hiện ra trước mắt.

Nhìn đến tay bị gắt gao còng lại khoá trên lan can giường, sắc mặt của Tần Nhuế ngay lập tức trầm xuống, trở nên tái xanh. Rõ ràng trên cổ tay đang mang vết thương trầm trọng, lại còn bị khoá lại, nhìn thấy băng gạc trên cổ tay của Quý Duyệt Phong bởi vì còng tay ma sát vào mà hiện lên nhiều điểm hồng ngân, đôi long mày của Tần Nhuế gắt gao nhăn lại, nhanh tay gọi điện thoại bảo cảnh vệ mở chiếc còng trên cổ tay của Quý Duyệt Phong ra.

Không bị còng tay trói buộc, Quý Duyệt Phong rốt cuộc có thể ngủ thoải mái. Nàng ngủ thẳng đến hơn 9 giờ tối mới tỉnh lại.

"Ngô…" Thân thể có phần đau nhức, lúc tỉnh lại khiến cho Quý Duyệt Phong không tự chủ phát ra một tiếng than nhẹ. Hướng mắt nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng mang theo một cổ nồng đậm mất mát.

Thật vậy sao? Đúng như mình nghĩ, cho dù mình bị thương nằm ở nơi này, Tần Nhuế cũng sẽ không một chút nào quan tâm? Nàng hiện tại có phải hay không đang cùng tên Hoắc Vũ kia cùng một chỗ? Hay là thà nàng về phòng nàng ngủ cũng sẽ không đến đây chăm sóc mình?

Nghĩ như vậy, Quý Duyệt Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra. Theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa, nàng thấy Tần Nhuế mặt than không một chút biểu tình trên tay cầm một bó hoa, Quý Duyệt Phong tâm tình cuối cùng cũng từ đáy sâu trở lại mặt đất.

"Cô tỉnh rồi?" Nhìn thấy đôi mắt to của Quý Duyệt Phong hướng nhìn mình, Tần Nhuế đem đồ đặt lên bàn, trong mắt vui sướиɠ hiện ra hết sức rõ ràng. "Nhuế Nhuế, ôm." Nhìn Tần Nhuế đi đến, Quý Duyệt Phong mở miệng liền muốn được ôm một cái.

Bởi vì tay trái nàng bị thương, căn bản không thể cử động, nên chỉ có thể vươn cánh tay phải không bị thương lên.

Nhìn bộ dáng nhu thuận của nàng, thật làm cho Tần Nhuế chấn động một phen. Mặc dù chấn động nhưng Tần Nhuế hiểu được nữ nhân này trên người đều mang thương tích, nếu như mình tuỳ tiện chạm đến, khó có thể không gây ra vết thương lần thứ hai.

"Cô trên người còn thương tích, lúc khác ôm sau, hôm nay chưa ăn gì, có đói bụng không? Tôi mua cháo, trước tiên ăn một miếng đã." Tần Nhuế ngồi xuống ghế bên giường, lấy ra một hộp cháo nóng hổi bưng lên, đút Quý Duyệt Phong. Có tri kỷ phục vụ, Quý Duyệt Phong tự nhiên vui vẻ hớn hở ăn vào.

Tuy rằng cháo không mang hương vị gì, không thơm không khó ngửi, không ngọt không mặn, nhưng so với đồ ăn trong ngục giam, có thể nói là ngon hơn nhiều. Lại nói, cháo này do Nhuế Nhuế nhà nàng đút cho, xem ra Quý Duyệt Phong cho dù không có khẩu vị hay không muốn ăn cũng đều húp hết.

"Nhuế Nhuế cũng một ngày chưa ăn gì, không đói bụng sao?" Quý Duyệt Phong miệng còn đang ăn một miếng bánh bao đậu, hàm hồ hỏi. Lập tức lấy một miếng bánh còn một nửa, đưa tới miệng Tần Nhuế, vẻ mặt chờ mong. Kỳ thật, đối với người luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, mọi chuyện đều phải làm cẩn thận tỉ mỉ như Tần Nhuế mà nói thật mang một chút khiết phích (người thích sạch sẽ)

Giống như việc cô mặc một ngày một bộ quần áo, không tắm rửa, ngày hôm sau nhất định sẽ không lặp lại. Cùng người khác ăn chung một món nào đó, cô cũng chỉ ăn cùng với người thân hoặc Thư Uyển Hạm mà thôi. Chỉ là đối mặt với nửa cái bánh bao đậu Quý Duyệt Phong đưa đến, Tần Nhuế không nghĩ ngợi nhiều, liền mở miệng ăn vào. Đồng thời còn cảm thấy bánh bao đậu hôm nay đặc biệt ngọt lịm, trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau khi mua bánh bao đậu, phải mua ngay chỗ này.

Nhìn Tần Nhuế ăn bánh bao đậu mình vừa cắn qua, Quý Duyệt Phong trong lòng như mang theo hương vị của bánh bao đậu tràn ngập ngọt ngào. Trên mặt tươi cười càng sáng lạn, giống như ăn được mật ngọt. Mặt ửng hồng nhộn nhạo, hai mắt ẩn tình, tung bay, khiến cho trong lòng Tần Nhuế kêu lên đầy kinh hỉ!

Ngay lúc Quý Duyệt Phong 17 lần phóng ra mị nhãn đầy hữu dụng của nàng hướng đến đối phương, Tần Nhuế rốt cục cũng múc đến ngụm cháo cuối cùng, cô xoa xoa miệng vào toilet rửa sạch. Kỳ thật cô làm như thế cũng chỉ là đơn giản che dấu đi khuôn mặt càng ngày càng đỏ bừng của mình mà thôi.

Nhìn Tần Nhuế bước nhanh vào toilet, Quý Duyệt Phong vụиɠ ŧяộʍ cười thành tiếng, ở trong lòng đem phiên bản Tần Nhuế không tự nhiên kia quở trách từ đầu đến cuối. Nữ nhân này, quả thật không thành thật tí nào. Rõ ràng là ngượng ngùng nhìn mình vậy mà còn nói đi rửa mặt gì đó. Sao phải lúc nào cũng trương cứng bộ mặt than kia ra, giống như mình không phải tốt sao, tươi cười thật nhiều.

"Đang nghĩ cái gì?" Tần Nhuế bước ra liền nhìn thấy Quý Duyệt Phong ôm gối mang theo vẻ mặt cười nhạo, trong lòng biết nàng tuyệt đối không nghĩ chuyện gì tốt, liền vội vàng lên tiếng chấm dứt suy nghĩ trong đầu của nàng.

"Nhuế Nhuế, chị đêm nay ở lại chỗ này chăm sóc cho em được không?" Quý Duyệt Phong ngẩng đầu hỏi, gương mặt chờ mong kia, so với ánh mắt tò mò của người khác xem chuyện vui càng giống với đôi mắt của tiểu cẩu chờ mong được gặm xương hơn.

"Ân, tôi ở đây cùng cô một đêm, sáng mai trở về." Nghe Tần Nhuế đáp ứng, khiến cho tâm Quý Duyệt Phong nở rộ. Nàng vội vàng làm bộ dáng nghe lời nằm trên giường, nhích sang một bên, chừa thêm một khoảng trống trên giường.

"Cô làm gì thế?" Tần Nhuế nhìn động tác tràn đầy khó hiểu của Quý Duyệt Phong nghi hoặc hỏi.

"Nhuế Nhuế, chị muốn ngồi ở chỗ đó suốt đêm sao? Như vậy mệt lắm, đi lên đây, chúng ta cùng nhau ngủ."

"Không sao, tôi sợ đυ.ng trúng miệng vết thương của cô, tôi ở đây đêm nay được rồi."

"Giường lớn như vậy, Nhuế Nhuế không đυ.ng trúng vết thương đâu. Hay là chị không muốn ngủ cùng em?"

Quý Duyệt Phong dứt lời, hốc mắt liền đỏ lên, đầu cuối xuống, mái tóc đen che lại, rất ra bộ dáng một nữ nhân u buồn. Chịu không nỗi bộ dáng đáng thương kia của nàng, Tần Nhuế bất đắc dĩ lắc đầu, liền cởϊ áσ khoác chuẩn bị lên giường, ai ngờ Quý Duyệt Phong nói tiếp một câu khiến cho động tác chuẩn bị lên giường của cô đông cứng tại chỗ.

"Nhuế Nhuế mặc váy như vậy ngủ không khó chịu sao? Đem váy cởi ra đi."





Tác giả có lời muốn nói: Ai ui, tiểu Phong Phong nhà ta càng ngày càng manh động, ngay cả bị thương cũng không hết manh động a. Đại gia nói xem (độc giả), váy của Tiểu Nhuế rốt cuộc cởi hay không cởi đây? Cởi thì Tần ngục trưởng mất hứng, mà không cởi thì Tiểu Phong Phong mà đại gia yêu mến càng mất hừng. Aihhh, thật là tiến thoái lưỡng nan a. Mễ Na tang (tên Hiểu Bạo gọi độc giả của mình), các người nói xem, cởi hay không cởi đây? Phốc, coi chừng cởi xong váy, Tiểu Phong lại nói: "Nhuế Nhuế, mặc tiểu khố khố (sịp sịp sịp ấy mà LOL) ngủ không thoải mái đâu, chúng ta cùng nhau cởi nha." #@$% ← nếu kết hợp với cuối chương, lại càng tốt đẹp a!