Chương 34

Mười ngày sau đó, Tần Nhuế cơ hồ bận rộn đến tối mặt tối mũi. Mỗi ngày trừ bỏ vài giờ đi ngủ, đều là vội vàng chuẩn bị kế hoạch liên quan đến ngày mở cửa sắp tới. Nhằm lúc, thậm chí không có thời gian ăn cơm, cũng chỉ có thể ăn một cái bánh bao đỡ đói.

Vượt qua mười ngày như thế cơ hồ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, cuối cùng cũng đến ngày mở cửa. Nghe bên tai chuông báo thức truyền đến, mặc dù bộ dáng có phần mệt mỏi, thân thể đau nhức cùng với cái đầu có chút mơ mơ màng màng, Tần Nhuế vươn tay tắt chuông báo thức, nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Cho dù mệt mỏi, nhưng Tần Nhuế hiểu được hôm nay chính mình tuyệt đối không thể vắng mặt. Đối với trại giam mà nói, bận rộn suốt một năm cũng chỉ có ngày này mà thôi. Cô thân là tổng giám ngục trưởng, gánh nặng tự nhiên so với người khác càng nhiều hơn. Vì thế mặc cho chuyện gì, chỉ cần cô còn có tiếng nói, phải giữ vững vị trí của mình trước mặt Viện kiểm sát cùng Cục Tư Pháp.

Mở tủ quần áo ra, việc đầu tiên ánh vào mắt chính là những thứ bất đồng, về hình thức thì đại loại đều toàn những chiếc áo sơ mi màu trắng giống nhau. Thô sơ giản lược đi, ít nhất cũng không dưới hai mươi mấy cái. Lại mở ra một tủ quần áo khác, bên trong hiện ra, không thể nghi ngờ rằng trước mắt là những chiếc váy tây trang vươn bụi, số lượng cũng nhiều đến kinh người. Tần Nhuế để ý thấy trên cơ bản những bộ quần áo đều giống nhau, lấy ra bừa bãi một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp cùng chiếc váy tây trang màu đen mặc vào người.

Nếu như Quý Duyệt Phong nhìn thấy cách cô chọn quần áo như thế, có lẽ không chừng đem người lôi ra xử lý cũng không chừng. Mặc kệ là đối với Quý Duyệt Phong hay là người khác mà nói, nữ nhân Tần Nhuế này tuyệt đối là ngoại tộc. Thử nghĩ một chút xem, cứ cho là cô thích thường xuyên mặc nghiệp trang, cũng không cần phải nguyên một ngăn tủ đều là nghiệp trang cả đi?

Hơn nữa, cơ hồ mỗi bộ quần áo đều giống y hệt nhau. Gia đình sinh ra bảy đứa hồ lô khác nhau, chúng còn bất đồng. Cơ mà nhà Tần tù trưởng này thích ngược, đều toàn là quần áo giống nhau, cô còn có thể mua nguyên một tủ quần áo. Lại nói, trừ bỏ nghiệp trang ra, vốn cũng chẳng còn bộ nào khác đi. Này không phải bị tâm thần? Chứ là gì giờ? (@@ herherr)

Đứng trước gương, mặc lấy áo sơ mi trắng gài đến cả nút cao nhất, sau đó đem mái tóc đen đang thả xuống búi lên cao chỉnh tề. Chỉ là vài giây sau, Tần tổng ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam cứ như vậy mà sinh ra. Ngẩng đầu nhìn về phía gương khuôn mặt không chút thay đổi của chính mình, Tần Nhuế thật sự không hiểu vì cái gì mà Quý Duyệt Phong luôn nói mình không giống với người bình thường. (editor: hajz Phong tỷ nói đúng a).

Bộ dạng này của cô? Có cái gì không đúng? Ai nói người phải có thể diện, từ nhỏ phải biết yêu? phải có hỉ nộ ái ố? Cô chính là thích bộ dạng không biểu tình này của mình , chẳng lẽ không thể? Không hề nghi ngờ, Tần tổng ngục trưởng lúc này tỏ ra một vẻ mặt kiêu ngạo. Thử hỏi xem ở tại Đệ nhất nữ tử ngục giam này, ai dám cải lại Tần Nhuế một câu nào không phải sao?

Chỉ cần ngài Tần tổng ngục trưởng không đi trêu chọc kẻ khác, ngài thích bộ mặt không chút thay đổi như thế nào, liền như thế không biểu tình. Ngài nếu mà có cao hứng, muốn dùng quyền thế điểm mặt, tuyệt đối không ai dám có bất luận dị nghị nào.

Chỉnh trang lại xong, rồi đeo thêm một món trang sức tao nhã, Tần Nhuế liền ra khỏi phòng ngủ, hướng tầng tám đi đến. Về phần cô vì cái gì mà vội vã muốn đi đến nơi đó, đương nhiên là muốn gặp một người rồi. Bấm mật mã, đẩy ra cánh cửa thiết quen thuộc, người nọ nằm trên giường bộ dáng ngẩn người hiện ra trước mắt. Một bên nàng nhìn thấy Tần Nhuế đến, trong mắt chợt loé qua niềm vui sướиɠ, chính là không tránh được tầm mắt của Tần Nhuế.

"Nhuế Nhuế, em rất nhớ chị." Vừa đóng cửa lại, Quý Duyệt Phong từ trên giường liền bước xuống, thân thể mềm mại mạnh mẽ nhào vào lòng cô. Nghe thấy đối phương trên người tản mát ra thản nhiên mùi hương, Tần Nhuế cơ hồ theo bản năng đưa tay vuốt lưng Quý Duyệt Phong, thân thủ nhẹ nhàng ngã đầu chôn vào lòng ngực cô cọ cọ.

Đến tột cùng đã bao lâu không nhìn thấy nàng rồi? Hình như là từ lúc hội nghị thường kỳ bắt đầu, chính mình đã không đến gặp nàng. Bởi vì có chút vội vàng, dù đã nghĩ đến việc thăm nữ nhân này, nhưng thật không có thời gian. Sỡ dĩ lúc này ở đây, thật sự là do tiềm thức trong lòng quấy rối làm càn.

Từ tối hôm qua, Tần Nhuế cảm thấy tinh thần có chút không tốt, tổng cảm giác tựa hồ là có đại sự gì đó sẽ phát sinh. Trong lòng bất an, liền nghĩ đến Quý Duyệt Phong. Khiến cho Tần Nhuế ma xui quỷ khiến thế nào đã sáng sớm vội đến nơi này, gặp nữ nhân luôn khiến cô không yên lòng này.

"Nhuế Nhuế, từ hôm đó, chị như thế nào cũng không đến tìm em, em còn nghĩ đến việc chị sẽ không bao giờ muốn đến đây nữa." Quý Duyệt Phong thời điểm nói chuyện, đem phần miệng nhỏ nhắn mân mê, đôi mắt đen tựa hồ mang theo hơi nước cùng uỷ khuất, phá lệ khiến người khác muốn trìu mến, khiến Tần Nhuế âm thanh nói chuyện cũng vô cùng ôn nhu.

"Gần tới ngày mở cửa, cho nên không có nhiều thời gian đến nơi này, mà không phải tôi hiện tại đang đến gặp cô sao?"

"Nhuế Nhuế, gần đây mệt lắm sao? Gầy đi rất nhiều." Quý Duyệt Phong thân thủ vuốt lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tần Nhuế, tựa hồ chỉ không gặp mười mấy ngày, người này cằm lại gầy đi không ít, trên mặt thịt cơ hồ cũng không có.

"Cũng không có gì đặc biệt mệt, cũng may là hiện tại mọi thứ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Lát nữa, sẽ có cảnh vệ mang cô ra hội trường, đáp ứng tôi, vô luận ra sao, hôm nay không được gây ồn ào, không được để cho Viện Kiểm Sát cùng Cục Tư Pháp chú ý, được không?"

Một câu này của Tần Nhuế, tuy là ngữ điệu hướng người mà nói, nhưng ánh mắt cũng mang theo mệnh lệnh cùng nghiêm túc. Quý Duyệt Phong biết, Tần Nhuế sợ chính nàng giống lần trước ở hội trường gây chuyện. Này, không chỉ làm liên luỵ đến Tần Nhuế mà còn làm chính mình với bộ dáng 8004 kia giống nhau. Loại trọng phạm như nàng, muốn ở ngục giam sống sót, cũng chỉ có thể cúi đầu.

"Tần Nhuế, em hiểu được."

"Ân, cô hiểu được là tốt rồi, tôi phải đi đây."

"Hảo, Nhuế Nhuế một hồi gặp nga."

Nhìn thân ảnh Tần Nhuế rời đi, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên tiến đến ôm lấy cô, hướng bên mặt của cô hôn một cái. Hành động như vậy, khiến động tác định mở cửa của Tân Nhuế cương cứng tại chỗ. Nếu như có người nhìn thấy cô lúc này họ sẽ nhìn thấy được vẻ mặt đỏ bừng hiếm hoi của vị mặt sắt tổng giám ngục trưởng này.

Kia bộ dáng dục cự còn nghênh, đã muốn xấu hổ, sân trung mang kiêu, bộ dáng gái hoài xuân? Đến tột cùng lại bị làm loạn lên hết là thế nào?

"Không được có lần sau." Tần Nhuế vuốt khuôn mặt có chút khô nóng, thả ra một câu, liền vội vàng bước khỏi phòng giam. Nhìn cô mang theo một chút bối rối, cùng bộ dáng rõ ràng thẹn thùng mà còn cố ra vẻ lạnh lùng. Nhuế Nhuế nhà nàng thật sự quá khả ái đi, chỉ là hôn có một cái, liền biến thành mặt đỏ như thế này sao? Rõ ràng chuyện thân mật hơn thế cũng đã làm qua đi.

Đùa giỡn Tần Nhuế làm cho tâm tình Quý Duyệt Phong tốt hẳn lên, hắc hắc cười bước đến ngồi bên giường, tựa hồ đã hơn mười ngày lo lắng cũng liền nháy mắt mà qua. Ở rất nhiều thời điểm, Tần Nhuế nhìn thấy Quý Duyệt Phong, cũng đều chỉ là một người đang mang một chiếc mặt nạ mà thôi. Chỉ khi vào ngay lúc này trong ngục sắc chỉ còn lại một mình nàng, một Quý Duyệt Phong chân chính mới có thể lộ diện.

Nàng tuy rằng luôn cười, nhưng trong đôi mắt cũng không mang theo một chút tiếu ý nào. Lúc Tần Nhuế buổi sáng vội vàng rời đi, thẳng cho đến lúc sáng nay, Quý Duyệt Phong cơ hồ không hảo hảo muốn ăn uống, hay ngủ đủ giấc. Mỗi lần ăn chiếc bánh bao khô khóc cứng ngắc, nàng đều nghĩ đến Tần Nhuế, nghĩ đến ngày đó cô đối với nàng nói rằng muốn kết hôn.

Ngực đau nhói, làm cho nàng cảm thấy mình vẫn còn sống.

Quý Duyệt Phong hiểu được chính mình cùng Tần Nhuế có lẽ sẽ không có tương lai. Mà chính nàng cũng không thể cấp cho nữ nhân cái gọi là hạnh phúc. Nhưng vì tình cảm đã khiến cho nàng không tự chủ được mà tiếp cận Tần Nhuế, nàng thích nhìn thấy Tần Nhuế vì nàng lộ ra bộ dáng lén lút rời đi, nàng cũng thích Tần Nhuế ngẫu nhiên đối với mình lộ ra dáng vẻ ôn nhu.

Hơn mười ngày qua, Tần Nhuế không đến gặp nàng. Thậm chí khiến cho Quý Duyệt Phong từng nghĩ rằng nữ nhân này không muốn liên quan đến mình nữa, thật sự không muốn gặp mình nữa. Mỗi khi nghĩ đến điều ấy, Quý Duyệt Phong muốn chạy ra khỏi ngục sắt này, tự mình đứng trước mặt người kia.

Không phải vì muốn chất vấn cô, hay chỉ trích cô, chỉ là muốn nhìn cô một cái mà thôi.

———

Ngay khi Tần Nhuế rời đi không lâu, cảnh vệ mở cửa bước đến. Mắt nhìn thấy mười người mặc áo chống đạn đứng trước mặt mình, trên người đều được trang bị đầy đủ mọi thứ nào là còng tay, xiềng chân, súng lục, côn cảnh lẫn cả côn điện, Quý Duyệt Phong nhận lệnh vươn hai tay hai chân ra, đem nàng khoá lại, áp giải ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, liền có hơn mười khẩu súng thẳng tắp hướng đầu nàng nhắm đến, thậm chí một vài người còn chỉa súng phía sau lưng nàng. Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ thở dài, nàng hiện tại thật sự rất muốn nói, cũng đừng có lần nào cũng xem nàng như quái vật mà luôn đề phòng đi. Nếu ai đó bỗng nhiên bị "tẩu hoả", chẳng phải chính mình đi đời nhà ma oan uổng sao?

Chẳng qua, yêu cầu này cứ xem như nàng nói ra thì cũng có người nào để ý tới?

Một đường từ tầng tám đi xuống hội trường, mặc dù cổ chân thô ráp trầm trọng sinh đau nhức, nhưng cảnh vệ vẫn như cũ không giảm tốc độ, cơ hồ không đem nàng xem như con người. Quý Duyệt Phong ở trong lòng "ân cần" thăm hỏi tám đời tổ tông nhà cảnh vệ, chân càng bước nhanh vào hội trường. Ai ngờ, vừa bước vào, liền có một cỗ nhiệt khí xông tới.

Phải nói rằng, lúc này vào tháng tám tại thành phố X là cực kỳ nóng. Mà tại hội trường này, cũng tụ tập ít nhất hơn vạn người (mười nghìn người). Thử nghĩ coi, nhiều người như vậy tụ tập một chỗ nói chuyện, hít thở, thì sao mà không sinh nhiệt được chứ? Người như Quý Duyệt Phong luôn từng chịu đựng cái nóng bức người, cũng cảm thấy nơi này có chút ngộp ngạt khó chịu thì nói chi đến người khác.

Nghĩ đến Tần Nhuế có hay không cũng đến đây, Quý Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh phía dưới. Này không phải tự khen chứ, vừa thấy đã khiến nàng phát hiện ra được người đằng xa. Thấy Tần Nhuế sớm đã đến lễ đường, lúc này đang ngồi ngay vị trí trung tâm phía bên trái. Thật ra không có gì chỉ là hai bên trái phải của cô đều toàn mấy nam nhân ngồi gần, trừ bỏ người của Viện Kiểm Sát cùng người của Cục Tư Pháp ra, một bên có một nam nhân trẻ tuổi ghé tai trò chuyện cùng Tần Nhuế, nam nhân kia là ai a?Vì muốn nhìn thấy rõ bộ dáng đang ngồi của Tần Nhuế bên cạnh tên nam nhân kia, Quý Duyệt Phong nheo hai mắt lại, nhìn cho rõ. Ở hàng kế bên, cảnh vệ chú ý đến. Bọn họ vươn tay đem Quý Duyệt Phong nghiêng người quay lại, đồng thời cảnh báo: "Không được nháo!" (nguyên văn: "Thành thật đi!")Phía sau bị đại thúc cảnh vệ răn đe, Quý Duyệt Phong đành phải nhếch miệng nghe lời quay lại. Nàng là nghe lời của lão bà nhà nàng, hôm nay phải ngoan ngoãn. Cũng không thể ngay tại đây vừa mở đầu liền gây ra chuyện. Cùng lắm thì, một hồi lúc gặp Tần Nhuế liền hỏi tên nam nhân kia là ai.Hừ! Nam nhân kia, mặc kệ ngươi là ai, cư nhiên dám ngồi bên cạnh Nhuế Nhuế của ta, còn dám nói nhỏ vào tai Nhuế Nhuế nhà ta! Chẳng lẽ ngươi không biết, Nhuế Nhuế đã là lão bà của Quý Duyệt Phong ta sao? Nhanh tránh xa Nhuế Nhuế nhà ta ra một chút, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy được Nhuế Nhuế nhà ta chán ghét ngươi sao? (editor: 1 câu cũng là Nhuế Nhuế nhà ta, 2 câu cũng là Nhuế Nhuế nhà ta, hảo ngọt ngào a :3)Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Duyệt Phong hướng ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Tần Nhuế đang ngồi bên tên nam nhân kia."Aihh? Tiểu Nhuế có phải là do điều hoà không? Như thế nào mà bỗng nhiên có chút lạnh?" (editor: không bị ánh mắt kia chém chết là may rồi)Hoắc Vũ nghi hoặc hỏi Tần Nhuế, người kia chỉ là thản nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Nơi này không có điều hoà."