Chương 17

Nghe được tiếng kêu lo lắng của Thư Uyển Hạm, Tần Nhuế quay đầu lại nhìn về phía đang có người chạy tới. Có lẽ là quá mức vội vàng, cho nên mái tóc dài ngày thường luôn mượt mà bây giờ có chút rối. Cho dù là ở đây có nhiều người như vậy, còn có cả người bạn thân từ nhỏ, nhưng tầm mắt lại đem ngưng tụ tất cả lên người đang bị thương là Phương Cầm.

Ha ha, thế rốt cục là mình dung túng cho Quý Duyệt Phong hơn, hay là Thư Uyển Hạm quan tâm tới Phương Cầm hơn đây?

"Tần Nhuế, sao lại thế này?" Thư Uyển Hạm chau mày quay sang hỏi Tần Nhuế, mà cách xưng hô này khiến trong lòng Tần Nhuế bất mãn. Toàn bộ những người trong Đệ nhất nữ tử ngục giam, trừ bỏ mới tới không hiểu chuyện, thì ai chẳng biết quan hệ thân thiết giữa Tần Nhuế và Thư Uyển Hạm? Ngày thường thì đều vẻ mặt tươi cười gọi Nhuế Nhuế này, Nhuế Nhuế nọ. Bây giờ PHương Cầm dính chút thương lại bắt đầu mang cả họ tên để rống lớn lên. Cảm tình, Phương Cầm bị người ta đánh vỡ đâu, hay là do nàng đang có chuyện gì?

"Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ, để họ vào văn phòng của tôi, tôi sẽ hỏi một chút." Tần Nhuế thản nhiên nói, sau đó xoay người hướng văn phòng của mình đi tới. Thư Uyển Hạm đứng bên cạnh nhìn Phương Cầm vì phải quỳ lâu bây giờ ngay cả đứng còn không vững, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm không thôi.

"Nhuế Nhuế, em ấy còn bị thương, không thể để cho mình sơ cứu một chút rồi mới điều tra sao?" Rốt cục nhịn không được, Thư Uyển Hạm cầm lấy cổ tay Tần Nhuế kéo lại. Nhận thấy ánh mắt Tần Nhuế châm chọc, Thư Uyển Hạm bối rối ho khan vài cái. Nàng xem như rõ lòng nữ nhân này. Căn bản là đúng như Quý Duyệt Phong nói, phúc hắc buồn tao, lòng dạ hẹp hòi! (Phúc hắc : Quỷ kế, buồn tao : nổi loạn) Mình chỉ vì trong lòng bất an mới kêu lên họ tên của nàng, vậy là nàng nhất định bắt mình phải sửa lại mới cam tâm.

"Được rồi, nếu đã vậy, bác sĩ Thư cùng vào đi. Chúng ta vừa hỏi, vừa giúp người bị thương sơ cứu cũng được. Dù sao đây là ngục giam, không tuân thủ quản chế, sẽ bị phạt. Bây giờ sự tình náo loạn lớn vậy, cho dù là mình cũng sợ không làm chủ được."

Tần Nhuế nói một câu, câu trước là nói với mọi người. Còn đoạn sau là nói vơi Thư Uyển Hạm. Cứ như vậy bốn người vào văn phòng Tần Nhuế. Căn phòng vừa mới u ám bây giờ đã đông đúc hơn nhiều. Tần Nhuế ngồi ở sô pha, nheo mắt nhìn hai nữ tù cúi đầu rất thấp trước mặt.

"Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Hai cô ai nói cũng được, mau trình bày đi!"

Không thể không nói, hình tượng Tần Nhuế ở trong lòng của các nữ tù trong ngục, vẫn mười phần là nỗi sợ hãi của họ. Không chỉ vì nàng nhiều năm vẫn chưa hé ra lời nói bất cẩn nào, tác xong xử sự rất cứng rắn mạnh mẽ. Mà ngay cả diện mạo của Tần nhuế, nhìn qua cũng là một con người vô cùng nghiêm khắc.

Không phải là nói Tần Nhuế không dễ nhìn, mà ngược lại, nữ nhân này cho dù là dung mạo hay dáng người đều cực kì xinh đẹp.

Vóc dáng cao gầy thon thả, lông mày lá liễu, mắt phượng đẹp, con ngươi đen láy không một gợn sóng Chiếc mũi rất cao như người phương Tây, đôi môi rất mỏng. Rõ ràng ngũ quan cũng có chút thông dụng nhưng dung hợp vào một chỗ, tạo thành gương mặt Tần Nhuế thì lại giống như một người tập trung hết thảy điểm ưu thế.

Chỉ việc quanh năm vẫn chỉ mặc chế phục tây trang, áo sơ mi trắng. Đemthân hình khêu gợi của nữ nhân bọc kín trong quần áo, nhưng người tinh ý nhìnthấy, sẽ biết ngay thân thể giấu trong lớp vải kia tuyệt đối hoàn mĩ. Mà QuýDuyệt Phong, chính là một người có thị lực sáng suốt nhất.

Có điều kiện tốt như vậy, cho dù nằm trong tiểu thuyết hay là phim thần tượng,nàng đều hoàn toàn xứng đáng làm nữ chính. Dẫu vậy Tần Nhuế chưa hề hé ra từ ngữhay ý hài hước vào trên mặt. Căn cứ vào tổng kết mỗi năm, Tần Nhuế năm nào cũngxứng đáng là mặt sắt đệ nhất toàn ngục.

Cho dù là cảnh vệ hay là giám ngục ở tầng trêt, trên cơ bản cũng chưa bao giờnhìn thấy Tần Nhuế cười. Thậm chí ngay cả một ít loại biểu tình thái độ như kinhngạc, nghi hoặc… cũng đều rất ít gặp. Thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy TầnNhuế tối sầm mặt, nhíu mày, cũng đều là hiếm lạ rồi. Cho nên mỗi lần nàng xảyra khác biệt, đều được cẩn thận ghi chép lại, để làm chứng cứ biết rằng Tần Nhuếvẫn còn có biểu cảm của con người.

Ngoài Quý Duyệt Phong và Thư Uyển Hạm, đại đa số mọi người cho rằng, Tần đại ngụctrưởng, một năm bốn mùa, bình thường cũng chỉ có duy nhất một loại biểu cảm, mặtmũi không bao giờ thay đổi.

Vì thế, Tần Nhuế ở trong ấn tượng của nữ tù, chính là "thiết diện vô tư,quỷ súc tàn bạo"!

Nếu ấn tượng này của nữ tù đối với chính mình bị Tần Nhuế nghe được, có lẽ nàngsẽ nổi giông tố không chừng. Dù sao một nữ nhân mà bị người ta nói thành"Quỷ súc tàn bạo", cũng không phải là chuyện mà làm cho người ta đượccao hứng.

Đối mặt với Tần Nhuế chất vấn, hai người đứng trước mặt nàng đều không có ý tứmở miệng trả lời. Thư Uyển Hạm lấy hộp cứu thương trong phòng Tần Nhuế, khôngthèm để tâm đến gương mặt đông chết người kia, vẫn vô tư kéo Phương Cầm ngồi xuống,bắt đầu băng bó vết thương.

Đẩy ra mấy lớp tóc đen, Thư Uyển Hạm liền thấy được một lỗ hổng. Mặt ngoài máuđã có chút đông, cùng với mấy lọn tóc dính bết vào nhau. Tuy rằng vết thươngkhông lớn, nhưng lại mất máu rất nhiều, nhìn qua có thể làm cho người ta sợhãi. Vết thương này không giống như bị vật nhọn đâm, mà là như bị đập vào nơinào đó rất cứng.

Lấy ra bông tẩm thuốc khử trùng, đã cố gắng thật nhẹ động tác lau miệng vếtthương, mà vẫn cảm giác được thân thể Phương Cầm run nhè nhẹ. Nhìn người nọ cắnmôi dưới cố gắng hết sức kiềm chế, Thư Uyển Hạm đau lòng nhiều hơn. Người này,sao lại luôn gặp phải đủ loại phiền toái? Chẳng lẽ, nàng không biết hảo hảo tựbảo vệ lấy mình một chút sao?

"Tôi gọi hai người đến đây, không phải là để cho hai người làm câm làm điếc.Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai người ai muốn trình bày? Đây là ngục giam,không phải là nơi lý tưởng để mấy người hỗn ăn chờ chết! Mấy người vi phạm vàoluật pháp của nhà nước mới bị vào đây. Nếu cải tạo xong mà vẫn nhơn nhơn như trước. Như vậy nếu nhà nước thả mấy người ra sớm muộn cũng sẽ làm bại hoại xã hội. Vậy không bằng cứ giam mấy người ở trong này suốt đời!"

Tần Nhuế thấp giọng nói, rõ ràng không hét, không mắng, lại vẫn đáng sợ đến mứcPhương Cầm cùng nữ tù kia không khác gì nhau run rẩy.

"Tần ngục trưởng… Tôi.. Tôi nói.." Qua một lúc, nữ nhân đứng gần TầnNhuế mới mở miệng. Trong thanh âm mang theo run rẩy cùng giọng mũi, rõ ràng làbị những lời Tần Nhuế vừa nói làm cho sợ không ít. Ở trong ngục, không có hìnhphạt nào so với việc gia tăng mức án là làm cho người ta tuyệt vọng nhất.

Người, là loài động vật luôn hướng tới tự do. Bọn họ mỗi một ngày đều muốn có mộtcuộc sống thay đổi, được đi tới nhiều nơi khác nhau. Nhưng mà vì áp lực của xãhội ngày càng lớn, phân tự do kia cũng bị hạn chế. Đi làm, về nhà, hai nút thắtcủa cuộc sống, làm cho loài người mệt mỏi. Người bên ngoài còn như thế, thử hỏingười nhốt trong ngục, bị cướp đi tự do sẽ như thế nào?

"Được, cô nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại đánh nhau với cô ấy?"Cô gái kia dùng tay lau mặt sạch sẽ, mới ngẩng đầu lên đối diện với Tần Nhuế,còn nhìn Phương Cầm ngồi một bên cùng Thư Uyển Hạm. Chỉ là liếc nhìn trong nháymắt , nhận thấy tầm mắt Tần Nhuế đang để ý liền vội vàng cúi thấp đầu trở về,thậm chí còn thấp hơn ban nãy.

"Là… Bởi vì… Bởi vì… nó dám ở trong bệnh viện thổ lộ với bác sĩ Thư!Rõ ràng bác sĩ Thư là của mọi người! Dựa vào cái gì nó có thể thổ lộ riêng vớibác sĩ Thư! Dựa vào cái gì nó có thể một mình tới bệnh viện gặp bác sĩ Thư! Dựavào cái gì bác sĩ Thư lại ưu đãi đặc biệt với nó! Nhất định là nó đã dùng chiêutrò gì đó lừa bác sĩ Thư, cho nên bác sĩ Thư mới đặc biệt chú ý tới nó! Rõràng, rõ ràng tôi cũng thích bác sĩ Thư rất nhiều a!"

Nghe xong cô gái kia kích động rống lên, Tần Nhuế cuối cùng cũng hiểu đại kháiđầu đuôi câu chuyện. Nói đúng hơn, thì đây là một trận tranh giành giữa cáctình địch? Mà nhân vật chính, lại là người bạn của nàng – nữ nhân mặt ngoàinhìn rất ôn nhu, kì thật nội tâm phúc hắc khuê mật?

Nhìn thấy Tần Nhuế xoay đầu nhìn mình cùng với ánh mắt quỷ quyệt vô cùng ái muội,Thư Uyển Hạm lúc này chỉ có một ý nghĩ. Nàng mười phần muốn, phi thường muốn đi tới tầng thứ tám, mang nữ nhân gọi là Quý Duyệt Phong tới đây hảo hảo dạy dỗ Tần Nhuế một phen!