Chương 167: Phiên ngoại đặc biệt 2

Đoản văn

Chương 2

Từ sâu róm cho đến khi lột xác thành bướm, còn gọi là bướm phá kén. Một người lột xác gọi là gì? Sống lại? Hồi sinh mới? Hay là gọi là trưởng thành? Mà giai đoạn lột xác này cũng không biết đã qua bao nhiêu bước? Tôi không biết cũng không hiểu.

Mùi máu tươi lan theo kho hàng nhỏ tràn ra ngoài, tôi đem cả thân thể đầy máu của người đó ôm vào ngực. Thân thể nàng xụi lơ không còn bộ dạng, cứ động đến một cái thì thân thể kia lại đau nhức từ miệng vết thương máu lại tiếp tục tràn ra thành một dòng màu đỏ. Cho dù là như vậy, nàng vẫn cười với tôi.

"Chị, không cần phải để ý đến em, chị đi trước đi, có được không? Nếu không, hai người chúng ta... đều có thể sẽ..." Nàng nhẹ giọng nói với tôi, lời nói vừa dứt quãng còn lại thêm thở dốc nói chính xác hơn chính là đang chịu đựng thống khổ cực lớn. Chẳng qua là đôi mắt đen láy kia tinh trong kia, đều là hình ảnh phản chiếu của tôi. Trong đó, chính là tôi, đang bàng hoàng và mất mát.

"Đừng nói chuyện." Tôi xé áo mình xuống, chận lấy vết thương không ngừng chảy máu trên người nàng. Nhiệm vụ lần này, là Qúy Chấn Đồ phái tôi cùng nàng đến một bến cảng giao dịch. Vốn là bình an vô sự, lại không ngờ rằng trong lúc giao dịch lại bị đối phương tập kích bất ngờ. Nghĩ đến phát súng cực nhanh kia, nếu như không phải người này dùng thân thể chắn trước mặt tôi. Chỉ sợ, người chịu trúng đạn chính là tôi.

Nhìn hai miệng vết thương không ngừng chảy máu, đó chính là vết đạn xuyên thủng, một nơi gần sát nội tạng, một nơi khác nữa gần bụng. Hai vị trí này đều là chỗ hiểm, chỉ cần chậm chút nữa việc chữa trị, thì sẽ lấy luôn mạng người này. Nếu như tôi muốn chạy trốn, có thể đem nàng bỏ lại nơi này để nàng tự sinh tự diệt. Nhưng mà... Như vậy có thể không? Lần đầu tiên, tôi lại đứng trong tình huống cấp bách như vậy, sinh ra sự do dự.

"Chị, mục đích sống của em, chính là bảo vệ cho chị bình an vô sự. Chị nhanh đi đi, có được không?" Lúc này, nàng lại mở miệng lần nữa. Nhìn khuôn mặt nàng ảm đạm không có chút máu, tôi cảm thấy lòng ngực có chút bực bội, có chút khó chịu. Tôi không biết đây có phải cảm giác đau lòng hay không, nhưng đây là lần đầu tiên, tôi lại mãnh liệt không hy vọng một người bên cạnh tôi lại rời đi!

Nàng, chính là Qúy Duyệt Phong!

"Cũng là một sinh mạng, em thật sự vì tôi mà vứt bỏ hết thảy? Chẳng lẽ, em không hận tôi sao? Nếu như không phải là tôi, em cũng không phải luân lạc đến tình trạng như vậy."

"Ha ha... hận? Đương nhiên là tôi có a. Chị, chị biết không? Từ lúc bắt đầu, tôi thật sự từng hận chị. Tôi hận chị tại sao luôn ưu tú như vậy, cha lại vì cô lại có thể hy sinh tính mạng một đứa con gái khác. Sau đó tôi mới biết, chị ưu tú như vậy, cũng không thể bắt chước được. Trong lòng hắn, chỉ cần chị còn sống, có lẽ so với cái gì cũng sẽ mạnh hơn."

Nghe lời nàng nói, mặc dù câu nói nào cũng đều thật, nhưng tôi vẫn không thích nghe. Nhất là những lời này được nói từ miệng nàng. Nghĩ đến đây, tôi dùng sức nắm lấy cổ nàng, ý muốn bóp chết nàng. "Nếu như vậy, tại sao em muốn cứu tôi? Em hy vọng tôi chết, không phải sao? Qúy Duyệt Phong, tôi không có phép bất kỳ người nào ở bên cạnh đủ uy hϊếp với tôi."

"Hức... chị.... em đây... ở bên cạnh chị... cho đến giờ cũng không phải là vì... vì uy hϊếp chị... em thích... rất thích chị." Nhìn bộ dạng nàng vì hít thở không được mà trở nên đỏ bừng, tôi từ từ buông tay ra, bế nàng lên.

Giờ khắc này, tôi lựa chọn tin tưởng.

Tin tưởng Qúy Duyệt Phong, tin tưởng nàng nói thích tôi, cùng là một đứa em gái chảy chung một dòng máu với tôi. Vào lúc đó tôi không hiểu được tin tưởng đó xuất phát từ thứ tình cảm nào. Càng không biết, ôm Qúy Duyệt Phong lúc đó là một loại tâm tình như thế nào, trong lúc tôi muốn gϊếŧ chết nàng, nàng lại nói thích tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô ngao ô ngao, ba chương đăng lên, chương này vẫn là góc nhìn của Nhiễm tỷ tỷ, như vậy, chương sau sẽ là góc nhìn của Phong Phong cái gì đó, mọi người biết rồi! Hiểu Bạo biết, mọi người chờ đợi rất lâu về lần đầu tiên của Phong Phong, như vậy, chương sau chính là lần đầu tiên Phong Phong vứt bỏ trinh tiết nga!