Chương 15

"Tần nhuế…"

Đây là lần thứ hai Tần Nhuế nghe được Quý Duyệt Phong gọi tên mình nghiêm túc như vậy. Trong trí nhớ, nữ nhân này luôn luôn vẻ mặt cười cợt kêu mình là "Tần đại ngục trưởng". Thỉnh thoảng lúc làm nũng cũng sẽ kêu nhũ danh "Nhuế Nhuế". Nhưng mà Tần Nhuế biết, hai kiểu xưng hô đó, cái trước là trào phúng, cái sau là đùa cợt.

Trong lòng nàng, cũng chỉ có trong tình huống mà Quý Duyệt Phong kêu đúng tên Tần Nhuế thì mới là dễ nghe nhất.

Thanh âm kia trầm thấp dịu dàng, lộ ra một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Vừa quyến luyến, lại vừa như cầu khẩn. Tóm lại, cho dù là cái gì, thì lúc nghe được Quý Duyệt Phong gọi mình như vậy, Tần Nhuế cũng không nỡ thương tổn nữ nhân này.

"Cô…"

"Hư… Đừng nói gì cả." Đang định mở miệng, đôi môi lại bị ngón tay đối phương đè lại. Tần Nhuế nhìn Quý Duyệt Phong nằm đè lên người mình, đưa tay vây quanh lấy người nàng. Lại không nghĩ rằng động tác đó làm cho đối phương cười nhạo mình.

"Muốn tôi sao?" Quý Duyệt Phong ngẩng đầu hỏi Tần Nhuế, trên mặt vẫn là bộ dạng cười cợt vô tâm vô phế. Nhưng mà ở đáy mắt kia lại loé ra cái gì đó, như giọt nước, như là nước mắt. Tần Nhuế không hề thích nhìn thấy Quý Duyệt Phong như vậy, nàng mơ hồ cảm thấy, nữ nhân này sở dĩ như vậy, là vì người mà lúc hôn mê nàng kêu tên có liên quan.

Có đôi lúc, Tần Nhuế rất muốn hỏi Quý Duyệt Phong, người nàng gọi tên A Nhiễm kia rốt cục là ai. Nhưng mà lời định ra khỏi miệng, lại bị chính mình nuốt trở lại. Nàng định lấy thân phận gì để hỏi Quý Duyệt Phong? Mà đối phương, lại dựa vào cái gì để trả lời mình?

Mỗi người, trong lòng đều có những chuyện thầm kín không muốn chia sẻ. Tần Nhuế tin rằng lòng nữ nhân Quý Duyệt Phong này cất giấu không ít hơn so với mình.

"Tôi bây giờ không có hứng cùng cô làm chuyện này, nếu cô thấy thân thể đã khoẻ rồi, tôi gọi cảnh vệ đưa cô về phòng giam." Tần Nhuế giận tái mặt trả lời, quả nhiên, nàng không nên mất cảnh giác trước trước nữ nhân này. Cảm xúc của mình, vì nàng khoái hoạt mà sung sướиɠ, lại vì nàng khổ sở mà tăm tối.

Điều này, cũng không phải là cái gì tốt đẹp.

"Thế nào? Chị sợ giống như đêm đó không khống chế được làm đau tôi sao? Hay là… Tần ngục trưởng đối với việc chơi đùa lại không hề có hứng thú?" Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa hướng sát vào Tần Nhuế, vươn cái lưỡi liếʍ vành tai nàng. Một người không thích tiếp xúc với người khác chưa từng bị kí©h thí©ɧ như vậy sẽ ra sao? Tần Nhuế chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác kì quái từ chỗ vành tai bị Quý Duyệt Phong liếʍ tràn lan tới bụng, làm cho thân thể cũng run lên.

"Có cảm giác phải không?" Quý Duyệt Phong hỏi Tần Nhuế, đem tay định cởϊ qυầи áo của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đối phương nắm chặt. "Quý Duyệt Phong, tôi nói rồi, đừng có lặp lại chuyện đêm đó với tôi!" Tần Nhuế thực sự rất chán ghét Quý Duyệt Phong của lúc này, nữ nhân này chẳng lẽ không thể an phận được một chút sao?

"Ha ha, được! Chị không làm, để tôi làm cũng được!" Đang lúc Tần Nhuế tự hỏi, thì đùi của nàng đã bị một thứ nóng rực mịn màng dính chặt lấy. Đều là nữ nhân, dĩ nhiên Tần Nhuế không thể không biết đấy là cái gì. Nhìn Quý Duyệt Phong đung đưa chiếc eo nhỏ như không có xương, dùng chỗ tư mật kia ma sát vào bắp chân của mình.

Chiếc đầu ngẩng cao, khiến cho vùng cổ và bộ ngực tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Thân thể chằng chịt vết thương ngâm trong nướcấm lại thoát ra một tầng mồ hôi mỏng manh, vài giọt nước bám trên hai khoả tròn trắng nõn, gắng gượng lưu lại trên đỉnh ngực lung lay sắp rơi xuống. Đôi môi phấn hồng hé mở, thở ra một đám rêи ɾỉ mơ hồ.

Cảnh tượng như vậy đánh sâu vào mắt, không phải là ai cũng đều có thể chống chọi.

"A… Tần Nhuế… Ư…" Cùng với động tác nhịp độ mỗi lúc một lớn, Quý Duyệt Phong cũng phát ra tiếng rên câu nhân ngâm nga. Tần Nhuế gắt gao nắm lấy góc áo, để ngăn mình một khắc nào đó không khống chế được lại đặt nữ nhân này dưới thân chà đạp. Nhưng mà đối phương lại như đã biết được ý đồ của nàng, không chỉ dùng cặp mắt mê ly nhìn nàng, thậm chí còn kéo tay nàng đặt lên hai khoả ngực đang nhảy lên rất tròn.

Lòng bàn tay nóng rực khi chạm vào hai khoả mềm mại, tròn như địa cầu kia, Tần Nhuế cuối cùng nhịn không nổi, dùng sức vuốt ve. Cảm giác được hai khoả thịt mềm trong tay càng lúc càng căng cứng, Tần Nhuế lại càng dùng khí lực lớn hơn. Thậm chí khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy ngực mình sắp bị Tần Nhuế bóp nát.

"Ư… Ư.. Tần Nhuế… Nhanh hơn…" Quý Duyệt Phong vừa thúc giục, vừa đem hạ thể hướng lên đầu gối đang hơi giơ cao của Tần Nhuế. Chỗ xương cứng rắn kia chạm vào hoa viên mềm mại, Quý Duyệt Phong cuối cùng cũng lộ ra trạng thái mà có thể khiến cho Tần Nhuế lâm vào kinh diễm.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực sự rất đẹp. Cho dù đã bị giam trong ngục hai năm, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn như cũ không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm lắng đọng mặn mà. Nếu nói rằng trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Quý Duyệt Phong, một nữ nhân mặc áo đỏ đẹp có thể xưng là ánh mặt trời kinh diễm. Thì đến nay, rút đi ánh nắng chói chang, còn lại là một vẻ đẹp nội liễm.

Vẻ đẹp này, sâu không lường được. Không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là sâu trong tâm hồn.

"Quý Duyệt Phong…" Tần Nhuế gọi tên Quý Duyệt Phong, nàng cũng không biết vì sao lại phải gọi tên nữ nhân này, chỉ đơn thuần là muốn gọi nàng. "Ư… A…" Môi mỏng phát ra âm thanh, dường như là để đáp lại Tần Nhuế, lại dường như là đang rêи ɾỉ. Quý Duyệt Phong một lần lại một lần đem hoa viên non mềm ẩm ướt kia ma sát với đầu gối của mình, Tần Nhuế cảm thấy chỗ kia bị Quý Duyệt Phong cọ qua lại trở nên nóng bỏng vô cùng.

Kịch liệt va chạm, ma sát, đầu gối bị dòng mật dịch tuôn ra thấm ướt, hoa hạch vốn giấu trong đoá kia đã ló ra, sưng đỏ như là bị xuất huyết. Thậm chí ngay cả Tần Nhuế cũng cảm giác được nó hiện diện.

Cảm giác được cửa hang co rút mỗi lúc một nhanh, Quý Duyệt Phong càng ra sức đong đưa vòng eo. Từ bên hông mềm nhũn, dòng nước ấm dốc toàn bộ chảy xuống. Thấm ướt trên đùi Tấn Nhuế sau đó đổ vào bồn tắm hoà tan với nước. Phát ra một tiếng ngâm dài, Quý Duyệt Phong xụi lơ đổ vào trong lòng Tần Nhuế, kịch liệt run rẩy. Mà người nằm dưới hiển nhiên so với nàng cũng không thoải mái hơn được chút nào. Thở dốc dồn dập cùng với nhịp tim đập loạn, đều chứng minh cảnh tượng vừa rồi gây cho Tần Nhuế bao nhiêu rung động.

"Cô phải về thôi." Đợi cho người trong lòng khôi phục bình tĩnh, Tần Nhuế mới nhẹ giọng nói, sau đó ôm Quý Duyệt Phong đi ra khỏi bồn tắm.Bởi vì lúc nãy quần áo Quý Duyệt Phong quá ít, Tần Nhuế sợ nàng bị lạnh cóng cho nên tìm một chiếc áo lông cổ khoét cùng một chiếc khăn mặc vào cho nàng.Đương nhiên còn có nội y mới mua chưa từng mặc.

"Alo, là tôi. Phạm nhân số 8005 đang ở phòng riêng của tôi. Phải, gọi vài người tới đưa cô ấy về ngục." Nghe thanh âm Tần Nhuế nói chuyện điện thoại bên ngoài, Quý Duyệt Phong cười khẽ. Nhuế Nhuế nhà nàng, lúc nào cũng ngốc như vậy. Cứ để một mình một người nằm trong phòng, chẳng lẽ không sợ mình đào tẩu sao?

Hơn nữa, 8005 là kiểu gọi gì vậy? Chẳng lẽ mình ở trong lòng nàng, cũng chỉ là một phạm nhân được đánh số?

"Lát nữa sẽ có cảnh vệ tới đón cô, trở về, đừng có gây loạn nữa. Chuện vừarồi, còn có chuyện đêm đó, tôi mong cô đừng nhắc lại nữa. Quý Duyệt Phong, cô thông minh vậy hẳn là hiểu ý tôi. Tôi là ngục trưởng, còn cô chỉ là một phạm nhân bị nhốt ở tầng thứ tám. Tôi sẽ không bao giờ có thể có cảm tình gì với cô. Lần này sẽ là lần cuối cùng tôi dung túng cô. Nếu như cô tái phạm, lần sau tôi tuyệt đối đem tội của cô báo cáo lên cấp trên."

Lúc Tần Nhuế nói những lời này, Quý Duyệt Phong cũng chỉ ngồi ở sô pha cúi đầu không nói gì. Tóc dài màu đen che đậy khuôn mặt nàng, khiến cho người ta không nhìn ra thái độ.

Qua hồi lâu, liền có vài cảnh vệ đi tới gõ cửa. Nhìn Quý Duyệt Phong ngoan ngoãn để cho bọn họ còng cổ tay lại. Lúc sắp rời khỏi cũng không quay đầu nhìn mình một cái. Tần Nhuế đóng cửa xong trong nháy mắt, tựa ở cửa ngồi xuống. Nàng sao mà không biết, những lời mình vừa nói kia có bao nhiêu quá phận?

Nhưng mà, làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cả hai mà thôi.

Ban đêm, thâm trầm mà im ắng. Nhà tù bằng sắt tối đen, tràn ngập sương khóikhông chịu tiêu tan, ánh lửa màu đỏ tươi loé ra, lụi tàn một điếu, lại thắp mộtđiếu khác. Một bóng người cô đơn dựa vào thành giường, đầu ngẩng cao. Thỉnh thoảng, có vài giọt nước trong suốt rơi xuống, cũng rất nhanh biến mất trong đêm tối.