Chương 13

Quay về phòng riêng, Tần Nhuế ngồi trên giường dần dần lấy lại nhịp thở vì vừa nãy chạy bộ quá nhanh. Nghĩ lại, không thể không ức chế nhớ đến màn ôm ấp kia trong phòng lạnh.

Cho dù phòng lạnh quanh năm không có ánh mắt trời, bốc lên mùi mốc meo nồng nặc lại vẫn không thể lấn át mùi thơm sữa bột trẻ em trên người Quý Duyệt Phong. Chỉ có Tần Nhuế biết nàng lúc đẩy cửa đỉ vào, nhìn thấy Quý Duyệt Phong chật vật như vậy trong lòng đau thắt. Nỗi đau này giống như nhìn thấy thứ quan trọng nhất của mình bị huỷ hoại.

Hai năm, nói dài cũng không dài lắm, mà bảo ngắn cũng không phải ngắn. Nhưng mà, nữ nhân Quý Duyệt Phong này, lại có thể khiến cho thái độ của mình thay đổi, từ ban đầu là làm ngơ, đến giờ đã vô cùng quan tâm, để ý. Đúng vậy, cho dù Tần Nhuế không thừa nhận mình có quan tâm tới Quý Duyệt Phong, nhưng trong tâm là không nói dối. Nàng đối với nữ nhân phóng đãng lại sâu xa không lường nổi kia, đã nảy sinh một loại cảm tình vốn không nên có.

Mới vừa rồi, đôi bàn tay lạnh lẽo kia xoa vào đùi mình. Cảm giác gây nên cho Tần Nhuế đầu tiên là lạnh , sau đó là tự trách cùng áy náy. Đương nhiên còn có một chút xấu hổ. Mình biết rõ thân thể nữ nhân này không chịu nổi tra tấn như vậy, vẫn nhẫn tâm đem nàng nhốt trong đó một ngày. Nếu cứ để nàng chịu khổ như vậy nàng lại không cam lòng.

Mẫu thuẫn trong lòng càng trở nên gay gắt, cùng lúc Tần Nhuế không đành lòng cho Quý Duyệt Phong tiếp tục chịu đựng. Nhưng mặt khá, thân là ngục trưởng nàng không thể quang minh chính đại bỏ qua cho hành vi to gan kia của Quý Duyệt Phong.

Nghĩ ngợi quanh quẩn, Tần Nhuế mệt mỏi ngã lên giường. Tầm mắt nhìn đúng vào chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ số 1 nhắc nhở rằng nàng đã ngồi ngẩn người ở đây suốt hai giờ đồng hồ. Nghĩ đến tay chân Quý Duyệt Phong bị lạnh cóng thành tím ngắt, Tần Nhuế vội vàng đứng lên chạy tới phòng cảnh vệ.

"Đưa cô ta ra!" Một đường chạy thẳng tới phòng cảnh vệ, Tần Nhuế thở hổn hển nói với mấy gã cảnh vệ bên trong. Mà bọn họ lại không hiểu ý của Tần Nhuế, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng. Cho dù là đứa ngốc, cũng có thể nhìn ra cảm xúc của ngục trưởng khi tới đây là không ổn.

"Tôi nói là, thả Quý Duyệt Phong ra!"Nghe được tiếng hô của Tần Nhuế, đám cảnh vệ dĩ nhiên là hoảng hốt. Lập tức cầm lấy chìa khoá đi tới phòng lạnh, ngay cả áo khoác đều quên không mang.

Được đưa trở lại phòng giam của nàng, Quý Duyệt Phong đã lâm vào hôn mê bất tỉnh. Nếu không lúc ấy hẳn nàng sẽ hô to lên một tiếng sảng khoải, quả nhiên đây mới là địa bàn của nàng. Tần Nhuế dặn cảnh vệ đặt Quý Duyệt Phong lên giường, đắp chăn lên thân thể kia cho dù đang hôn mê mà vẫn run lên.

"Lạnh… Lạnh quá…" Ngồi bên giường, nghe tiếng Quý Duyệt Phong kêu rên, nhìn thân thể nàng suy yếu cuộn tròn trong lớp chăn. Không thể phủ nhận là tâm Tần Nhuế lại mềm nhũn. Đuổi cảnh vệ đi, Tần Nhuế ngồi bên giường đem phân nửa thân mình Quý Duyệt Phong ôm lấy, để cho nàng rúc vào lòng mình. Mà người nọ cũng như là tìm được hơi ấm, một đường chui rúc vào trong lòng nàng. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong như một đứa trẻ ngủ trong lòng, Tần Nhuế đưa tay vuốt gương mặt trắng nõn. Thật sự là kỳ quái, nữ nhân này rõ ràng đã 25 tuổi, sao da lại còn mịn màng như vậy? Sờ vào đúng là cảm giác như đang sờ má đứa trẻ con mới 2 tuổi bên nhà hàng xóm.

"Cô đến khi nào thì ngoan ngoãn một chút, không gây phiền toái cho tôi đây? Quý Duyệt Phong, rốt cục cô muốn có gì? Muốn làm gì? Chẳng lẽ cô không hiểu được một khi đã vào tới đây, ngoài việc để cho thời gian trôi qua vô ích mỗi ngày thì không thể làm gì nữa sao? Chẳng lẽ cô thật sự muốn bức cho cấp trên phải đem mình tử hình mới cam tâm sao?"

"Không phải cô từng nói, sợ nhất chính là cái chết sao? Người chết, thì cái gì cũng không làm được, vậy cô sao lại còn muốn chết? Đừng tưởng rằng chuyện cô làm có thể qua mắt được mọi người. Tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như vậy. Cho dù mỗi ngày cùng cô trong này dây dưa, Tần Nhuế đây quyết dây dưa cho đến tận cùng!"

"Cái đồ hỗn đản này, rốt cục thì muốn tôi phải đối với cô thế nào mới được a?"Qua hồi lâu mà sắc mặt Quý Duyệt Phong vẫn không có dấu hiệu khá lên. Tần Nhuế lo lắng thò tay vào trong lớp chăn đang bao lấy Quý Duyệt Phong để xem xét. Tiếp xúc với ngón tay là một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo. Thực hiển nhiên là do mồ hôi lạnh toát ra trên người Quý Duyệt Phong đã làm cho quần áo và cả chăn bông đều ướt! Tuy rằng không phát sốt, nhưng cứ vậy thì sớm muốn gì cũng thành bệnh nặng, sẽ lưu lại di chứng về sau.

Tư tưởng tiền hậu, Tần Nhuế liền ôm lấy Quý Duyệt Phong từ trong đống chăn, đi vào phòng riêng của mình. Là ngục trưởng, địa vị của Tần Nhuế dĩ nhiên không thấp. Cho nên phòng riêng của nàng là ở lầu một. Căn phòng rộng ước chừng 100 mét vuông, có phòng ngủ, phòng tắm, phòng tạm, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp… đầy đủ mọi thứ. Làm cho người ta nhìn qua cảm giác đây không phải là một phòng riêng mà là một ngôi nhà hoàn hảo.

Từ tầng thứ tám đi xuống tầng một, tuy rằng phải ôm Quý Duyệt Phong so với mình đã 170 cm còn cao hơn nhưng Tần Nhuế lại thấy không quá khó khăn. Quả nhiên là người này rất nhẹ sao? Tần Nhuế nghĩ vậy, nhìn gương mặt Quý Duyệt Phong đang chôn ở bả vai, lập tức thái độ trở nên vô cùng ôn nhu sủng nịnh.

Đây là một Tần Nhuế mà ngay cả Lí mẹ và Tần ba ba cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, huống chi là nói đến những người trong ngục.

Nữ nhân này ngay cả khi ngủ mà trông vấn rất khả ái. Tần đại ngục trưởng ôm Quý Duyệt Phong trong lòng, tâm tình lại tốt lên, cước bộ theo đó cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.

Lúc cảnh vệ tuần tra chú mục vào việc khác, Tần Nhuế cuối cùng cũng đưa được Quý Duyệt Phong vào phòng riêng của mình. Đặt nữ nhân đang mê man lên ghế sô pha, cởϊ áσ choàng bên ngoài khoác lên thành ghế, liền vào phòng tắm chuẩn bị một bồn nước ấm. Đối với tình trạng của Quý Duyệt Phong bây giờ, không tắm bằng nước ấm tuyệt đối là không được.

Ý tưởng vậy thật tốt, cũng thực cảm động. Tần Nhuế chỉ muốn giúp Quý Duyệt Phong tắm rửa một trận bằng nước ấm, để làm cho thân thể đang lạnh cóng của nàng đươc lưu thông, nhưng mà Tần Nhuế lại quên đi mất một việc. Tắm rửa thì phải cởϊ qυầи áo, hơn nữa không chỉ là ngâm trong nước ấm, mà còn phải giúp nữ nhân này mát xa những bộ phận bị cóng.

Tuy rằng hai người đều là nữ nhân, cái gì Quý Duyệt Phong có thì nàng cũng có. Nhưng mà những chuyện mà các nữ nhân khác không làm, thì hai nàng đã từng làm. Nghĩ ngợi nửa ngày, Tần Nhuế cuối cùng vẫn không đành lòng trước sắc mặt bệch bạc cắt không còn hạt máu của Quý Duyệt Phong, phải đưa tay cởi hết tầng áo quần mỏng manh của nàng.

Cởϊ qυầи áo ra, trông Quý Duyệt Phong lại càng thêm gầy. Xương quai xanh cao cao nhô lên cùng với xương sườn làm cho Tần Nhuế miệng khô lưỡi khô, bả vai còn được quấn băng gạc cùng với bộ ngực trắng noãn rất tròn, lại dẫn tới từng trận tim đập loạn.

Lấy kéo ra cắt đi băng gạc trên vai Quý Duyệt Phong, vết thương từng bị chính mình dùng roi đánh liền hiện ra trước mắt.

Mảnh thịt thối rữa đã được loại bỏ cắt đi, vết cắt đã bắt đầu liền sẹo có chút phiếm hồng, nhưng nhìn qua lại vẫn thấy ghê người. Rất khó hình dung, lúc ấy mình tại sao lại có thể hạ thủ ngoan độc như vậy.

Ôm lấy thân thể xích loã đặt vào bồn tắm đầy nước ấm. Có lẽ vì rất thoải mái, cho nên Quý Duyệt Phong vốn là mê man lại hơi hơi chuyển tỉnh, chậm rãi mở hai mắt. Khi nàng phát hiện mình bị Tần Nhuế cởi sạch quần áo, đặt trong bồn tắm, vốn gương mặt chỉ vì ngâm nước phiếm l*иg mà trở nên đỏ bừng, thậm chị còn có xu hướng đỏ đến tận cổ.

Đây là lần thứ hai Tần Nhuế nhìn thấy Quý Duyệt Phong đỏ mặt, phán hiện lớn như vậy khiến cho nàng hưng phấn không thôi. Thù dai Tần Nhuế, đương nhiên không quên được bao nhiêu lần Quý Duyệt Phong đùa cợt mình, chẳng mấy khi Quý Duyệt Phong mới lộ ra bộ dạng cô gái nhỏ yếu ớt này.

Bây giờ mà không trả thù nàng, thì còn đợi đến khi nào a?

Nhìn Tần Nhuế từng bước hướng mình đi tới, váy tây đen lộ ra hai đôi chân thon dài thẳng tắp. Áo sơ mi, có lẽ vừa rồi phải bế mình mà nút thắt trên cùng bị tung ra, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn lúc nào cũng bị giấu kín. Kiểu ăn mặc dụ hoặc như vậy lại rất hấp dẫn người. Nếu bây giờ mình không phải đang ở thế bị động, Quý Duyệt Phong nhất định phải hảo hảo đùa giỡn nữ nhân buồn tao này một phen!

"Cô bé, cho dù em có kêu gào khản cổ, cũng sẽ không có người đến cứu em!" Tần Nhuế ghé vào bên tai Quý Duyệt Phong nói khẽ, những lời này khiến cho người ta bị sét đánh mà lại thẹn thùng, chết đi sống lại.

Nhưng mà Quý Duyệt Phong cũng sẽ không làm Tần Nhuế mất hứng. Nếu nữ nhân này muốn đùa giỡn mình, vậy mình chịu khổ một chút cũng không vấn đề gì!

Nghĩ vậy Quý Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhuế, biểu tình vô tội cùng với hai tròng mắt ánh chút ướt, quả thực là có thể dùng từ e lệ đáng yêu để miêu tả.

"Đại nhân, chỉ cần ngài không thương tổn tiểu nữ, cho dù ngài làm gì đều có thể nga!"