Chương 11

Thời gian tan tầm nhoáng cái đã đến, biết Tần Nhuế ham việc nên Thư Uyển Hạm đi gara lấy xe đánh ra cổng chờ sẵn nàng.

Nói tới quan hệ của hai người, phải ngược dòng lên tới thế hệ ba mẹ của hai nàng.Ba mẹ Tần Nhuế xuất thân từ dòng dõi thư hương, giữ khuôn phép nhà giáo nhân dân. Tuy rằng một người chỉ là giáo viên trung học, một người là giáo sư đại học. Nhưng không hề ảnh hưởng tới tư tưởng của hai người, kết hôn hai mươi mấy năm qua, bọn họ vẫn như cũ, "tương kính như tân", chưa bao giờ xuất hiện cãi cọ hay mâu thuẫn.

Phụ thân Tần Nhuế, Tần Khải, là bạn học của phụ thân Thư Uyển Hạm. Hai nam sinh vừa vào đại học lại vì chút mâu thuẫn mà đánh nhau. Đồng thời cũng cãi cọ mâu thuẫn. Hai người xung đột một lúc, lại ra chẳng có khúc mắc gì lại thành bằng hữu.

Năm đó, mẫu thân Tần Nhuế là Lí Tĩnh cùng mẫu thân Thư Uyển Hạm là Tề Tử Tàm mang thai cùng lúc. Hai nhà còn hay nói đùa rằng, nếu cùng sinh con gái, thì ghép đôi cho hai nàng làm Bách Hợp. Nếu sinh con trai, thì ghép đôi cho hai chàng thành Đam Mỹ. Nếu mà một trai một gái, vậy để họ kết bái huynh muội, thân càng thêm thân.(← đây là phiên bản hài, thỉnh không đọc.↓ bên dưới mới là bản thật)

Năm đó, mẫu thân Tần Nhuế là Lí Tĩnh cùng mẫu thân Thư Uyển Hạm là Tề Tử Tàm mang thai cùng lúc.

Hai nhà còn hay nói đùa rằng, nếu cùng sinh con gái, thì cho hai nàng kết thành chị em. Nếu là con trai, cho hai cậu kết thành huynh đệ. Nếu là một trai một gái, thì phải là vui mừng gấp bội, lập tức cho hai nhà kết thành thông gia.

Bây giờ nhớ lại chuyện này, cả Tần Nhuế và Thư Uyển Hạm đều là một trận rùng mình. Cùng nhìn nhau, trong lòng đều cảm thán. Thật may người kia không phải là nam nhân, nếu không chẳng phải đã phải bị ép cưới nhau rồi sao?

Bởi vì Đệ Nhất Nữ Tử Ngục Giam xây ở ngoại thành, cho nên đường tới nhà Tần Nhuế cũng không gần, phải mất một giờ chạy xe mới đến cổng tiểu khu. Tới thăm ba mẹ Tần Nhuế, Thư Uyển Hạm tất nhiên không thể mặt dày tay không đi vào. Phải tới siêu thị cạnh đó mua một ít hoa quả tươi mới lên lầu.

Ấn vang chuông cửa, lập tức nghe được tiếng thưa và tiếng bước chân của Tần mụ mụ.

Cửa mở, giây tiếp theo, Thư Uyển Hạm liền bị người trước mặt lao tới ôm vào trong lòng. "Ôi dời, Uyển Hạm cũng tới sao. Con nhìn xem, cả người gầy hẳn đi một vòng lớn, có phải là ngày nào cũng làm việc vất vả quên cả ăn cơm? Có lúc ta tưởng con đây đã quên mất lão thái thái này!"

Tần mụ mụ vừa thấy Thư Uyển Hạm đã bắt đầu trách móc, nhưng ý cười trong mắt lại hết sức rõ ràng.

Trách móc xong lại còn đau lòng hỏi sao Thư Uyển Hạm gầy đi, phải ăn nhiều cơm chút, chú ý nghỉ ngơi điều độ. Sau đó cầm tay Thư Uyển Hạm kéo vào trong nhà, từ đầu tới cuối ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa có cho Tần Nhuế.

Mà Tần ngục trưởng bị bỏ rơi nơi đâu rồi? Cũng chỉ là một mặt không chút thay đổi nhìn một màn kịch "mẹ hiền con ngoan", không hề bị việc mẹ để mình không nhìn mặt mà bất mãn.

"Con còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi vào!" Tần mụ mụ nhìn Tần Nhuế mà nói, đứa con gái này của bà, chẳng lẽ không thể giống như con gái nhà người ta bình thường chút được sao?

Kỳ thật Tần mụ mụ đối với Tần Nhuế chất chứa oán giận, sớm đã nảy sinh từ lâu. Đã từng kể trên kia, ba mẹ Tần Nhuế vốn là giáo viên. Trong nhà tuy rằng không tính là đại phú đại quý nhưng cũng thuộc hạng giữa giữa trung – thượng đẳng.

Cho nên nguyện vọng của ba mẹ Tần Nhuế cho tới nay, đều là hi vọng Tần Nhuế có thể thừa kế nghề nghiệp của họ, trở thành một giáo viên. Nhưng mà, đứa con từ nhỏ đã có thành tích vô cùng xuất sắc lại rất vâng này lời, bỗng nhiên khi thi vào cao đẳng lại vụиɠ ŧяộʍ lén nộp thêm đơn vào đại học cảnh sát.

Sau khi biết được tin này, Tần mụ mụ thiếu chút nữa mặt mày xa xẩm, ngất xỉu đi. Mà phản ứng của Tần ba ba tuy rằng không đến mức vậy, nhưng cũng là trầm mặc, trong vài ngày đã hút hết số thuốc đáng lẽ được dùng trong cả tháng.

Bọn họ đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, còn tận tình khuyên bảo phân tích thiệt hơn, nghề cảnh sát rốt cục có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu bất an.

Nhưng mà Tần Nhuế cứng đầu cố tình không nghe lời, chuyện mình đã quyết định thì ai nói gì cũng không nghe, nhất định phải tới đại học cảnh sát.

Vì thế, khuyên bảo không có kết quả, Tần cha mẹ đành phải theo ý nàng. Lại nghĩ đợi nàng tốt nghiệp đại học xong sẽ đem nàng ra nước ngoài du học, thi vào trường sư phạm nước ngoài rồi tốt nghiệp trở về làm giáo viên.

Bàn tình của Tần cha mẹ lần này là hoàn hảo, nhưng mà kế hoạch lại không cản nổi biến cố. Ai cũng không hề nghĩ đến, Tần Nhuế vừa mới tốt nghiệp, lại được cục tư pháp nhà nước tuyển về, tuổi còn trẻ mà đã được bổ nhiệm mà Ngục trưởng của Đệ Nhất nữ tử ngục giam của thành phố X. Chức danh này tuy rằng tiền lương cao, nghe qua cũng rất vang dội. Nhưng liệu có phải là một nghề nghiệp mà một cô gái nên theo đuổi?

Một năm, hai năm, rồi ba năm, Tần Nhuế công tác đã thoắt cái năm năm. Nhìn thấy đứa con gái vốn ít nói ngày càng trở nên trầm lặng, trên người lại luôn toát ra hơi thở bất hoà. Thậm chí đối với cả ba mẹ đẻ nàng cũng không còn thân thiết, Tần mẹ vô cùng đau lòng.

Thấy Tần Nhuế năm nay cũng đã 29 tuổi, đã đến tuổi kết hôn. Vừa muốn dòm xem hàng xóm láng giềng ai có đứa con trai điều kiện tốt chút để giới thiệu.

Ai ngờ, họ hàng bên kia vừa nghe đến Tần Nhuế là ngục trưởng, lập tức không hứa hẹn thêm gì. Vốn điều kiện thích hợp lại biến thành không thích hợp. Vốn cuộc gặp mặt trò chuyện tốt đẹp lại lần nữa thất bại.

Cho nên tâm lý của Tần mẹ là không thích công việc này của Tần Nhuế. Nhưng mà mỗi lần khuyên nàng đổi nghề, thì Tần Nhuế đều không nói gì chỉ nhìn mình. Thử hỏi, Tần Nhuế là ngục trưởng, mỗi ngày đối mặt với loại người nào? Mà Lý mẹ chỉ là giáo viên trung học, đối mặt với ai? Cho nên, mỗi lần đều là Tần mẹ thất bại.

Bởi vì tối nay có tiết, nên Tần ba ba trên giảng đường đại học còn chưa về. Trên bàn cơm không khí có chút kì quặc, bữa cơm cũng chỉ nhìn thấy Tần mẹ giúp Thư Uyển Hạm gắp đũa rau, khuyên nàng ăn nhiều một chút.

Mà Tần Nhuế cũng chỉ yên lặng ăn cơm, dù Thư Uyển Hạm dưới bàn đã lén lút đạp vào chân nàng mấy cai vẫn không hề động đậy. Cuối cùng, Thư Uyển Hạm nhìn đống đồ ăn đã chất thành núi trong bát, ăn không nổi nữa mới dám mở miệng.

"Dì Lí, dì đừng gắp cho con nữa a. Tiểu Nhuế lâu vậy mới về nhà một lần, dì hẳn là rất muốn gặp nàng?" Kết quả, lời nói vừa dứt, là châm lên ngọn lửa giận trong lòng Tần mẹ. "Hừ! Cho dù dì nhớ nó, nó cũng đâu nhớ đến bà mẹ này! Lâu vậy còn không về nhà, nhìn thấy mẹ một tiếng cũng không gọi! Uyển Hạm, con hỏi nó một chút, trong lòng nó còn có người mẹ này sao!"

"Ây, dì đừng tức giận, Tiểu Nhuế là vì công việc bận rộn, dì cũng biết nàng là ngục trưởng, mọi chuyện trong đó đều phải do nàng xử lý, cho nên khó tránh khỏi việc không có thời gian về thăm dì."

"Uyển Hạm! Con không cần an ủi dì! Nó nếu thật sự muốn gần gũi dì, thì sao mà không có thời gian? Dì đã sớm bảo nó từ chức đi, nhưng nó lại nhất quyết không nghe! Con nói đi, một đứa con gái, lại cứ ngồi mãi trong ngục giam để mà làm cái gì! Nó tuổi cũng không còn nhỏ nữa, dì năm đó bằng tuổi nó đã đẻ nó rồi. Dì giúp nó tìm mấy đứa con trai giỏi giang, nhưng họ hàng bên kia vừa nghe tới nghề của nàng …. Đã…"

Nghe lời Tần mẹ nói càng ngày càng lệch quỹ đạo, Tần Nhuế chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, cuối cùng chỉ muốn trốn đi cho yên. Mà nàng nghĩ vậy cũng làm vậy.

"Mẹ, thực xin lỗi, trong ngục bỗng nhiên lại có chuyện, con đi trước. Uyển Hạm, làm phiền cậu chiếu cố mẹ mình."Tần Nhuế nói xong, liền cầm lấy áo khoác vắt ở trên ghế, không để ý đến vẻ mặt Tần mẹ phía sau tức giận, liền ra khỏi cửa. Phải đến khi ra khỏi cổng tiểu khu, nàng mới thở mạnh ra một hơi, đánh xe trở về ngục giam. Cứ giống như ngục mới là nhà nàng, mà cái nơi nàng vừa ở trong kia chỉ là một cái l*иg chim mà thôi.

Màn đêm bao phủ lên Đệ Nhất nữ tử ngục giam, hết sức âm u. Một khối kiến trúc cao lớn đen thẳm, có lẽ sẽ làm cho nhiều người nhìn thấy mà sợ. Nhưng mà đối với Tần Nhuế lại không có cảm giác gì. Bởi vì nàng biết, so với bên ngoài âm u, thì nội tâm con người còn hủ bại nhiều hơn.