Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 42: C42: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Lúc này đã không cần nhiều lời, thái độ của Hách Viễn đã rất rõ ràng.

Trình Mộc Quân nghe vậy, đi qua, ngồi xuống nơi Hách Viễn chỉ định.

Hách Viễn ngồi ở phía đối diện.

Giữa hai người là thân thể của Trình Mộc Quân.

Hách Viễn nhắm mắt, vận chuyển linh khí.

Xiềng xích trên cổ chân Trình Mộc Quân biến mất, linh khí nuôi dưỡng nguyên thần dâng trào.

Sau đó, Trình Mộc Quân ngửi thấy mùi máu, hắn trợn mắt, vừa lúc thấy Hách Viễn cầm kiếm xẹt qua lòng bàn tay, máu nhỏ giọt, dung nhập vào trận pháp.

Trình Mộc Quân nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại thấy Hách Viễn nói: "Trận đã thành, đừng phân tâm."

Dứt lời, y đứng dậy, vòng ra sau Trình Mộc Quân rồi ngồi xuống.

Trình Mộc Quân cảm giác được bàn tay Hách Viễn dán vào ngực mình, thần thức quen thuộc tham nhập.

"Hách Viễn!"

Hắn không khỏi hơi bài xích cảm giác này. Nguyên thần tham nhập vào Tử Phủ người khác là hành động cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ thân mật, chỉ có đạo lữ đã lập khế ước, khi song tu mới có thể mở Tử Phủ của nhau ra.

Hơi quá rồi đó.

Như cảm nhận được Trình Mộc Quân đang bài xích, Hách Viễn thấp giọng nói: "Sư tôn, để thần thức của ta đi vào."

"......"

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, y đang đùa giỡn tôi à?"

Hệ thống: "Không, tôi cảm thấy y đang nghiêm túc."

Tình thế mạnh hơn người, giờ Trình Mộc Quân không có bất cứ năng lực phản kháng gì, hắn không lên tiếng, mặc kệ để nguyên thần Hách Viễn đi vào.

Trận văn phức tạp dưới chân hai người sáng lên, lấy máu Hách Viễn làm chất dẫn, hơi thở giao hoà trong Tử Phủ.

Nguyên thần Hách Viễn quấn quanh nguyên thần Trình Mộc Quân, chậm rãi chỉ dẫn nó thoát khỏi thân thể Úc Quân.

Có nguyên thần của đại năng Độ Kiếp kỳ chỉ dẫn, nguyên thần Trình Mộc Quân có thể thoát khỏi thân thể này mà không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Lúc rời khỏi thân thể Úc Quân, Trình Mộc Quân bị đông lạnh đến run lên, nhưng rất nhanh đã bị một sức lực vô hình kéo về phía trung tâm mắt trận.

Ưm —— vừa trở lại thân thể của mình, hắn rất khó chịu.

Cảm giác rét lạnh đến từ khắp mọi nơi, giống như lúc vừa đến thế giới này.

Trình Mộc Quân vẫn không thể động đậy, ngay cả nguyên thần cũng như bị đông lạnh đến chết lặng.

Nhưng vào lúc này, một cảm giác ấm áp lan tràn từ chỗ đan điền.

Lại sau đó, hắn giật giật ngón tay, quyền kiểm soát thân thể trở lại.

Trình Mộc Quân ho vài cái, sau đó mở to mắt. Hắn thấy người mình rất ấm, thì ra là được Hách Viễn ôm vào trong ngực.

Sau khi khôi phục tri giác, Trình Mộc Quân lại phát hiện thân thể này có chỗ kỳ lạ. Hắn cảm thấy kinh mạch được thông suốt, linh khí vận chuyển trong từng tấc máu thịt.

"Đây là?"

Hách Viễn cúi đầu nhìn Trình Mộc Quân, từ ngọn tóc đến đuôi mi, từ đôi mắt đến khóe môi, ánh mắt vuốt ve từng tấc một.

Thẳng đến khi Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, y mới nói: "Sư tôn, trong thân thể ngươi có một phần của ta, thật tốt."

"......"

Quả nhiên, đạo cốt của Hách Viễn vẫn còn trong thân thể hắn. Vừa rồi y lấy máu tạo trận, căn bản là để đạo cốt dung hợp chặt chẽ với thân thể Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân thật sự không ngờ đệ tử nhà mình điên tới vậy.

Lúc trước hắn chọn tự bạo nguyên thần, cũng coi như là dùng một phương pháp khác để trả lại đạo cốt cho Hách Viễn, đạo cốt cứng rắn hơn bất kỳ thiên tài địa bảo nào trên đời.

Lúc trước ma tu muốn hủy đạo cốt của Trình Mộc Quân, thế nên mới hạ lời nguyền lúc hắn vẫn còn ở trong cơ thể mẹ, phải dùng vài thập niên mới phá hủy được độc tố nguyền rủa.

Không ít ma tu còn tàn sát những đạo tu có đạo cốt đặc biệt, sau đó mổ lấy đạo cốt ra luyện chế thành pháp bảo độc môn của họ. Nhưng đạo cốt trấn ma lại khác, ma tu chạm vào sẽ dần mất tu vi, thế nên không bị nhặt về luyện chế thành pháp bảo nguy hiểm.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, tôi có hơi sợ nhóc biếи ŧɦái này rồi đó, ngay cả đạo cốt mà y cũng từ bỏ, để tại trong thân thể tôi."

Hệ thống: "A......"

Trình Mộc Quân bình phục cảm xúc, hỏi: "Sao ngươi không thu hồi đạo cốt lại?"

Hách Viễn nâng tay, cẩn thận sửa sang lại tóc mai hơi hỗn độn của Trình Mộc Quân, "Ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ hộc máu hôn mê của sư tôn, cũng không muốn nhìn thấy sư tôn tự tra tấn mình như trong lưu ảnh châu nữa."

Trình Mộc Quân: "......" Hắn muốn chết, quả nhiên Hách Viễn đã thấy hết những chuyện ngu xuẩn hắn làm lúc trước.

"Hết thảy đều nên quy tội ta......" Hách Viễn trông vừa vui vừa buồn, cuối cùng cúi đầu hôn mạnh lên môi Trình Mộc Quân.

"Ưm ——" Trình Mộc Quân nâng tay đẩy ra, nhưng vì mới đạt được quyền khống chế thân thể, lực tay vô cùng yếu ớt, căn bản không thể phản kháng, ngược lại như là một cái chạm đầy tình ý.

Hách Viễn hôn mạnh hơn, đưa đầu lưỡi vào.

Trình Mộc Quân bị hôn đến nỗi môi răng tràn ngập vị rỉ sắt, thậm chí trước mắt biến thành màu đen, xuất hiện ảo giác vì thiếu oxy.

Nhưng vào lúc này.

Hắn giơ tay ôm cổ Hách Viễn, hơi nâng nửa người trên lên, ngón tay chạm vào kiếm truỵ đang rũ xuống.

Hách Viễn gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, vừa lộ ra một chút vui sướиɠ khi được chấp nhận, lại cảm thấy đầu lưỡi đau xót.

Rồi sau đó, ý thức của y bị kéo vào một vùng ảo ảnh chói loà.

***

Trình Mộc Quân đột nhiên bật dậy từ trên giường, lấy nước ở đầu giường uống một ngụm to.

Dư vị của màn giao triền mãnh liệt đó vẫn còn lưu giữa môi răng, ngón tay hắn run lên vài cái, lại uống thêm một ngụm nước lạnh nữa mới bình tĩnh lại.

Hệ thống hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trình Mộc Quân nói: "Ảo trận."

Hệ thống sợ ngây người: "Cho nên lúc nãy không phải là cậu bị đả động, mà là cố ý hôn để dụ Hách Viễn vào trận? Trước ai nói tuyệt đối không chấp nhận sư đồ nghịch luân vậy? Cậu sa đọa rồi!"

"......"

Trình Mộc Quân cứng họng: "Cậu xem cái gì hàng ngày vậy, lúc nãy chỉ là tùy cơ ứng biến thôi. Vốn dĩ kế hoạch của tôi là đâm Hách Viễn một đao, sau đó mượn máu đầu tim của y dẫn y vào trận, ai ngờ tự nhiên y hôn đến, tôi chỉ đành dùng máu đầu lưỡi, dù sao hiệu quả cũng tựa tựa nhau."

Hệ thống: "..... Cậu quá tàn nhẫn."

"A. Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận đi lên con đường sư đồ nghịch luân đâu."

Trình Mộc Quân đứng dậy, vung tay lên, ngọn đèn dầu trong phòng bừng sáng.

Giống như kế hoạch, hắn xuất hiện ở động phủ ngàn năm trước, tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Hắn mới đi được vài bước, bỗng nhiên ngực đau xót, che miệng ho vài cái, máu chảy xuống từ đầu ngón tay.

Trình Mộc Quân nhìn một bãi máu tươi trong lòng bàn tay, thở dài: "Thất sách, quên mất giờ không thể vận dụng linh khí." Hiện tại Trình Mộc Quân đã bị hoá đạo cốt, là bệnh mỹ nhân đi ba bước là thở dốc.

Bên trong ảo cảnh, hết thảy đều là chân thật.

Hệ thống: "Cậu cũng tích cực bẫy bản thân nhỉ, giờ có thể nói tôi biết kế hoạch của cậu rồi chứ?"

Trình Mộc Quân: "Thật ra rất đơn giản, chính là làm Hách Viễn đi theo cốt truyện của kịch bản gốc mà thôi."

Hắn cẩn thận đọc kịch bản gốc lại một lần, sau đó quyết đoán lấy viên lưu ảnh châu kia ra, vận chuyển linh lực, hoá nó thành bột phấn.

Lần này cổ họng lại ngọt ngọt, ngực quặn đau, miệng phun máu tươi, nhưng dù vậy cũng phải phá hủy mầm tai hoạ này.

Dù sao cũng trong ảo cảnh, lần này tuyệt đối không thể lật xe vì lưu ảnh châu nữa.

Sau đó Trình Mộc Quân đi sang thư phòng bên cạnh.

Hắn rút một bức họa được cuộn tròn trên giá vẽ, mở ra.

Người trên bức họa, đúng là Hách Viễn. Một bức họa vô cùng đơn giản, lại có thể nhìn ra người hạ bút chứa đầy tình cảm, hơn nữa phía dưới có đề thơ, càng không thể che lấp tình cảm này.

Trình Mộc Quân lui về phía sau vài bước, tỉ mỉ thưởng thức một lát, nói: "Vẽ không tệ, tôi thật đúng là bác học đa tài."

Hệ thống: "..... Có đẹp cậu cũng muốn huỷ hoại."

Trừ bức họa cuộn tròn này ra, bên cạnh còn có một giá đầy ắp, đều là vẽ Hách Viễn, nhưng muốn hủy bỏ cũng chỉ cần thiêu cháy.

Trình Mộc Quân tiến lên, cuộn tròn bức họa lại, rồi thả trở về, "Ai nói tôi muốn hủy hoại."

Hệ thống kinh ngạc: "Cậu để mấy thứ này lại không sợ lật xe sao?"

......

Trình Mộc Quân phát hiện trí tuệ nhân tạo mà Tổ kế hoạch khai phá này thật sự có vấn đề, rất xứng với danh hiệu thiểu năng trí tuệ: "Đó không phải là giả thiết của kịch bản gốc à?"

"Hách Viễn nhìn thấy động phủ tràn ngập những bức họa chứa đầy suy nghĩ trái đạo đức của sư tôn với đệ tử, sợ tới mức chạy xuống núi suốt đêm, quan hệ sư đồ sụp đổ......"

Hệ thống: "A, đúng nhỉ, tôi quên mất."

Trình Mộc Quân: "Tôi quyết định rồi, trong ảo cảnh, tuyệt đối không làm bậy, từ đầu chí cuối đều đi theo giả thiết của kịch bản."

Hệ thống: "Sao vậy?"

"Phá tâm ma, thật ra đạo vô tình có một phương thức phá tâm ma vô cùng cực đoan, khi không thể khám phá tâm ma, thì đồ tâm ma sẽ có thể phá cảnh*. A đúng rồi, cậu đã duyệt vô số tiểu thuyết, hẳn là cũng từng nghe qua từ sát thê chứng đạo đúng không, tuy rằng tôi không phải đạo lữ của Hách Viễn, nhưng chắc là hiệu quả cũng không khác lắm."

(*) Không nhìn thấu, đột phá tâm ma được thì gϊếŧ nó

Hệ thống: "Cậu cậu cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Không nhiều lắm, làm Hách Viễn đâm chết tôi là được. Yên tâm, trước lúc đó tôi sẽ thành thật đi theo kịch bản gốc, chắc chắn y sẽ hận tôi đến chết đi sống lại, sau đó lại làm thêm vài chuyện nữa, một kiếm là có thể đâm chết tôi."

Hệ thống: "......" Tuy rằng cũng có lý, thế nhưng sao nó lại cảm thấy không đáng tin lắm.

Trình Mộc Quân không nghe thấy tiếng lòng của hệ động, tràn đầy tin tưởng với kế hoạch mình định ra, vui vẻ tưởng tượng cảnh thanh tiến độ dâng lên, lại cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng.

Lần ảo cảnh này lấy hắn làm chủ đạo, Hách Viễn là người tham dự đắm chìm trong đó, hắn không tin là còn có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra làm cốt truyện tan vỡ nữa.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài.

"Sư tôn, đệ tử Hách Viễn cầu kiến."

Đến rồi!

Trình Mộc Quân sửa sang lại vạt áo, xoay người ra ngoài.

***

Lúc này đã là đêm khuya.

Tối nay thời tiết không tốt, ánh trăng bị những tầng mây đen che khuất, chỉ còn lại vài vì sao.

Ngoài cửa, có một bóng người đang quỳ hành lễ.

Khi Trình Mộc Quân ra khỏi động phủ, những ngọn đèn dầu trên cửa đá mới lờ mờ sáng lên.

Hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Sao ngươi đã trở lại rồi? Xảy ra chuyện gì sao?"

Hách Viễn ngẩng đầu, nói: "Sư tôn, đệ tử có việc xin ngài tương trợ."

Hách Viễn lúc này vẫn là một thiếu niên, tuy rằng vóc người đã trưởng thành, nhưng gương mặt vẫn còn vài nét ngây ngô, ánh mắt nhìn về phía Trình Mộc Quân tràn đầy ngưỡng mộ.

Trình Mộc Quân rất vừa lòng, giữa sư đồ phải như thế mới phải, đệ tử bình thường sẽ không có suy nghĩ không an phận nào với sư tôn. Hắn khẽ gật đầu, nói: "Chuyện gì?"

Hách Viễn dùng dăm ba câu thuật lại nguyên do mọi chuyện một lần, sau đó lại hành lễ, nói: "Sư tôn, Lạc Cửu trong bí cảnh xả thân cứu đệ tử một mạng làm Tử Phủ sụp đổ, nguyên thần bị hao tổn, đe dọa đến tính mạng, xin sư tôn cứu nàng một mạng."

Tử Phủ sụp đổ cần dùng đến thạch nhũ vạn năm của Thái Huyền Tông, an dưỡng thời gian dài mới có thể chậm rãi khôi phục. Thạch nhũ vạn năm hình thành không dễ, dùng một lần hao tổn cực lớn.

Mặc dù là đệ tử hạch tâm dùng cũng phải trả giá bằng số điểm cống hiến lớn, huống chi là người không phải đệ tử của tông môn, tất nhiên là không thể mở ra.

Hách Viễn nóng vội, chỉ có thể đến cầu sư tôn. Sư tôn y là Kí Minh* đạo quân, là thái thượng trưởng lão Thái Huyền Tông, địa vị cao cả, nếu như hắn mở miệng, có lẽ sẽ được nể mặt.

(*) Mình thấy cả mấy chương sau tác giả cũng dùng "Kí Minh" chứ không phải "Chiêu Minh", thế thì thống nhất tên này nhé

Từ nhỏ sư tôn đã vô cùng xem trọng y, chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của y, Hách Viễn cho rằng, sau khi nói rõ ngọn nguồn, chắc chắn sư tôn sẽ không cự tuyệt.

Quả nhiên, y nhìn thấy Trình Mộc Quân mở miệng, hỏi: "Ngươi đứng lên trước, người ở đâu?"

Hách Viễn nhẹ nhõm, đứng dậy nói: "Ở chỗ Dược Phong của Cảnh sư bá, sư tôn, đệ tử đưa ngài qua."

Trình Mộc Quân không thể vận dụng linh khí, Hách Viễn ngự kiếm đưa hắn bay thẳng đến Dược Phong.

Hách Viễn vốn tưởng rằng nếu sư tôn ra mặt, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng, ân cứu mạng y thiếu Lạc Cửu cũng có thể trả hết.

Không ngờ sư tôn vừa thấy mặt Lạc Cửu, lập tức gọi trưởng lão chấp pháp đến.

Hách Viễn bị áp chế ở một bên, trơ mắt nhìn những đệ tử chấp pháp mặc hắc y mang Lạc Cửu đi, mà sư tôn y, từ đầu tới cuối không liếc nhìn y lần nào.

Đây, đến tột cùng là vì sao?

____

Mình cứ enjoy cái moment nghỉ lễ này đi, qua lễ rồi lười tiếp ʕʘ‿ʘʔ
« Chương TrướcChương Tiếp »