Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Thâm Tình Không Thể Sập

Chương 31.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết vì sao, khi nghe thấy câu này, trái tim Tôn Nhạc Bằng bỗng run lên.

Bé trai tóm lấy quả bóng da trong tay anh ta, vô cùng vui vẻ, còn cười nói với Tôn Nhạc Bằng: “Chú à, lần sau lại tới tìm tôi chơi nhé.”

Tôn Nhạc Bằng: “...”

Không được không được, có cách nào có thể khiến đứa bé này không đi ra dọa người khác không? Thêm mấy lần thế này nữa chắc trái tim của anh ta ngừng đập luôn mất.

Anh ta chẳng thèm nói lời cảm ơn với Hạ Chí, vội vàng chạy về 502, kể lại chuyện này cho những người chơi khác.

“Debbie và Lucy? Búp bê?” Diệp Mân hơi nghi ngờ, ẩn ý trong câu hỏi này là gì?

Phan Na Na cắt ngang suy nghĩ của cô ta: “Có thể có ẩn ý gì chứ, ai biết cậu bé đó tìm được câu đố ghê rợn này từ trên cuốn sách nào, lại cố ý mang ra dọa người khác?”

Nhưng mà, có một câu cậu bé nói rất đúng, búp bê chẳng có ích lợi gì, vẫn nên sớm vứt đi.

Cô ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Tôn Nhạc Bằng bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh ta run rẩy nói: “Vậy tôi không sao chứ? Khi tôi cầm quả bóng kia lên, cảm giác... cảm giác...”

Anh ta không nói được nữa, Phan Na Na thúc giục: “Mau nói đi! Ấp a ấp úng, phiền chết được!”

“—— Rất giống một cái đầu người!” Tôn Nhạc Bằng thốt ra.

“...” Người chơi đưa mắt nhìn nhau.

Đầu người? Chẳng lẽ bé trai này là quỷ? Vậy chẳng phải Tôn Nhạc Bằng nguy hiểm rồi?

Triệu Nhu lo lắng ôm chặt cánh tay chồng mình, Trương Húc Đông chần chừ nói: “Vậy chúng ta còn muốn thăm hỏi 302 theo như kế hoạch hay không?”

Cậu ta đột nhiên nhớ ra Vu Hào vẫn chưa trở lại.

Phan Na Na cười: “Đi chứ, vì sao không đi, anh Trịnh lợi hại như vậy, còn sợ một tiểu quỷ sao?”

...

Tôn Nhạc Bằng vừa đi, nụ cười trên mặt bé trai lập tức biến mất, cậu bé ghét bỏ nhìn Hạ Chí và Dịch Vân Kình: “Sao các anh còn chưa đi?”

Hạ Chí thấy vậy cũng không bất mãn, cậu cúi người hỏi: “Mẹ cậu có nhà không?”

Con ngươi của bé trai đảo tròn mấy vòng, xem ra lại có ý đồ xấu gì.

“Có ở nhà.” Bành Giai Hạo nói: “Nhưng mẹ ghét khách không mời mà tới, trừ phi ——”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi các anh mang theo quà tặng!” Bé trai mặt không đỏ tim không đập: “Mẹ thích xếp gỗ Lego! Ultraman Tiga! Xe hơi điều khiển từ xa!”

Mẹ thích? Hay là cậu thích?

Bành Giai Hạo nói xong liền chui ra sau cửa: “Không mang theo quà tặng thì đừng vào cửa!”

Sao đó đóng sầm cửa lại.

Hạ Chí: “...”

Dịch Vân Kình chỉ thấy cậu lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm: “Phiên bản sách Olympic Toán dành cho học sinh tiểu học nào tốt?”

“Những cuốn sách bài tập học sinh tiểu học cần làm sau giờ học!”

“Top 10 cuốn sách tham khảo hay nhất dành cho học sinh tiểu học...”

Dịch Vân Kình: “...”

Hạ Chí cong cong mặt mày: “Đồ chơi gì chứ, học sinh tiểu học nên chăm chỉ học tập, đúng không?”

Dịch Vân Kình cũng là một ma quỷ, hiểu được ý tứ của thanh niên, lập tức tràn đầy phấn khởi đề nghị: “Chọn thêm mấy cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, học sinh tiểu học cũng nên mở rộng việc đọc sau giờ học.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.

Ngoài cửa khu chung cư có một hiệu sách, do một giáo viên đã về hưu mở, bọn họ vừa bước vào hiệu sách, người đứng sau quầy thu ngân liền ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Dịch?”

Từ Yến Minh là nhân viên của bộ phận nhân sự tập đoàn Bảo Ân, cuối tuần trông tiệm giúp cha mình, không ngờ lại gặp hai nhân vật chính trong tin đồn gần đây của công ty ở nơi này.

Đúng vậy, thứ sáu kia, sau khi Hạ Chí và Dịch Vân Kình rời đi, lời đồn nhanh chóng truyền khắp tòa cao ốc.

Tổng giám đốc Dịch nổi giận vì lam nhan, đề tài kịch tích cỡ nào, các đồng nghiệp trong nhóm chat công việc đều son sắt thề rằng: Chắc chắn bọn họ có quan hệ mờ ám.jpg

Từ Yến Minh: “?”

Anh ta yếu ớt đặt câu hỏi: “Không phải tổng giám đốc Dịch đã nói bọn họ là bạn học cũ sao?”

Bảo vệ bạn học cũ mà thôi, cũng không phải chuyện to tát gì?

Đồng nghiệp thi nhau phản bác, còn lấy ảnh ra làm chứng:

“Anh sẽ đến đón bạn học tan làm? [ảnh chụp.jpg]”

“Anh sẽ sắp xếp balo giúp bạn học? [ảnh chụp.jpg]”

“Anh sẽ nắm tay bạn học? [ảnh chụp.jpg]”

Thân mật như vậy, chắc là bạn học ruột thịt luôn rồi?

Từ Yến Minh: “...”

Lời nói của đồng nghiệp quanh quẩn trong đầu anh ta, anh ta lại nhìn hai người này, càng nhìn càng cảm thấy... dường như lời nói của đồng nghiệp cũng có lý.

Bọn họ chỉ đứng ở đó thôi mà quanh người đã tỏa ra bầu không khí khiến cho người bên cạnh không cách nào xen vào.

Hơn nữa cuối tuần cùng dạo hiệu sách, nhìn thế nào cũng thấy giống hẹn hò.

Từ Yến Minh không nhịn được suy nghĩ lung tung, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tổng giám đốc Dịch, có phải ngài cũng ở trong khu chung cư này, ngày đó tôi nhìn thấy ngài đi ra từ trong chung cư số chín...”
« Chương TrướcChương Tiếp »