Chương 30.3

Trong chung cư số bảy, Tôn Nhạc Bằng đang muốn xuống tầng mua đồ, anh ta đi đến tầng ba, trông thấy cửa phòng 302 đang mở, bé trai đang chơi bóng da trước cửa ra vào.

Cậu bé đang ngồi trong cửa đã được chặn lại, bước chân của Tôn Nhạc Bằng dần chậm lại.

Nhìn thấy anh ta, bé trai nghiêng đầu nhìn, dường như rất tò mò mà đánh giá anh ta.

Bàn tay đang vỗ bóng của cậu bé cũng dừng lại, quả bóng lăn ra xa, vừa vặn lăn đến dưới chân Tôn Nhạc Bằng.

Tôn Nhạc Bằng cúi đầu xuống, trong đầu đột nhiên xuất hiện một âm thanh —— ‘Nhặt nó lên.’

Anh ta không cảm thấy có gì không đúng, rất tự nhiên nhặt quả bóng lên, đưa cho bé trai.

Bành Giai Hạo không nhận, cậu bé nói: “Chú à, trông chú thật kỳ quái.”

Tôn Nhạc Bằng: “?”

Kỳ quái chỗ nào? Anh ta nhìn lại bản thân, quần áo, kiểu tóc, rõ ràng đều rất bình thường.

Cả khuôn mặt của Bành Giai Hạo đều nhăn lại, có chút buồn rầu: “Như vậy đi, chú à, tôi đố chú một câu hỏi nhé?”

Tư duy của cậu bé thay đổi nhanh thật đấy, Tôn Nhạc Bằng từ chối: “Xin lỗi, chú không có thời gian...”

Không cho phép từ chối, bé trai nghe vậy chỉ cười, Tôn Nhạc Bằng thấy vậy cũng mặc kệ, đang định rời đi, nhưng quả bóng da trong tay lại như nặng ngàn cân, ghim chặt anh ta ngay tại chỗ.

“…” Cơn ớn lạn lan tràn sau lưng.

Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng bước chân, từ xa lại gần.

Chỉ thoáng chốc, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt Tôn Nhạc Bằng.

—— Hai người mà anh ta đã gặp ở 301 tối qua!

Thanh niên trời sinh có đôi mắt hoa đào, đuôi mắt luôn nhuốm ý cười, khiến cho người ta vừa thấy đã có ấn tượng tốt, cậu nhìn thấy Tôn Nhạc Bằng đứng bất động trước cửa 302, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Ánh mắt Hạ Chí rơi xuống quả bóng da.

Tôn Nhạc Bằng theo bản năng xin nhờ thanh niên giúp đỡ: “Cậu bé nói muốn đố tôi một câu hỏi...”

Ánh mắt Hạ Chí rơi xuống người bé trai, bé trai không vui nhìn cậu, đoán chừng là nhớ tới chuyện ăn quả đắng lần trước: “Sao thế, anh muốn trả lời thay chú ta?”

Tôn Nhạc Bằng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu, giống như bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng —— không phải cậu là một người tốt bụng sao?

Dựa theo thiết lập nhân vật, Hạ Chí quả thực không tiện từ chối, nhưng lúc này Dịch Vân Kình đột nhiên lên tiếng: “Tôi trả lời thay anh ta, thế nào?”

Anh cúi đầu xuống, chạm vào ánh mắt bé trai. Cảm nhận được cảm giác bị áp bách vô hình, bé trai vô thức lùi về sau một bước, ngay sau đó phản ứng lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, anh cho rằng anh lợi hại lắm sao? Thời gian của anh muộn hơn tôi nhiều...”

Hạ Chí: “?”

Lại là thời gian?

Thời gian mà lão Trần để ý và thời gian trong miệng cậu bé có liên quan gì?

Bé trai quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Dịch Vân Kình nữa, bắt đầu nói ra câu đố của mình: “Debbie là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, cô bé có một người bạn thân tên là Lucy. Lucy nghe lời Debbie răm rắp, mặc quần áo thế nào, chải kiểu tóc ra sao, mọi thứ đều do Debbie quyết định. Nhưng Debbie lại dần thấy chán ghét Lucy, bởi vì Lucy luôn mỉm cười với cô bé, bởi vì Lucy luôn nghe lời cô bé vô điều kiện, bởi vì cô bé quen biết nhiều người bạn mới thú vị hơn... cuối cùng có một ngày, Debbie bẻ gãy đầu và chân tay của Lucy, chôn cô bé trong vườn hoa, vậy mà lúc này, Lucy vẫn mỉm cười...”

Giọng điệu của bé trai càng ngày càng âm u, Tôn Nhạc Bằng không khỏi rùng mình một cái, nghe cậu bé nói tiếp: “Ngày hôm sau, Debbie vừa tỉnh dậy liền phát hiện Lucy ngồi bên cạnh giường, mỉm cười nhìn cô bé...”

Tôn Nhạc Bằng: “——!”

Anh ta suýt nữa hét lên, bé trai nhìn chằm chằm anh ta, nhếch môi: “Vì sao lại như vậy chứ?”

Đầu óc Tôn Nhạc Bằng trống rỗng, chỉ có nụ cười quỷ dị của bé trai đọng lại trong đầu, làm cách nào cũng không gạt ra được, anh ta theo bản năng nói ra: “Bởi vì, bởi vì Lucy là quỷ?”

“Trả lời sai rồi.” Bé trai đắc ý: “Chú còn hai cơ hội.”

“Vậy... Debbie là quỷ?” Tôn Nhạc Bằng suy đoán, suy cho cùng, sao người bình thường có thể bẻ gãy đầu và chân tay của người khác chứ.

“Sai rồi, chỉ còn một cơ hội nữa thôi.”

Tôn Nhạc Bằng: “...”

Anh ta không có chút xíu manh mối nào, trong đầu vang lên ong ong.

Vào thời khắc anh ta tuyệt vọng, tiếng nói của thanh niên vang lên bên tai ——

Hạ Chí nói: “Bởi vì Lucy là một con búp bê.”

Búp bê sẽ luôn ngoan ngoãn nghe theo lời của chủ nhân, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng chủ nhân chán ghét nó, muốn hủy hoại nó rồi vứt đi... sau đó, mẹ của Debbie nhặt nó về, đặt lại bên giường con gái.

Thật ra câu hỏi này không khó, chỉ cần thoát khỏi lối mòn tư duy là có thể đoán ra được đáp án.

Kỳ quái là, bé trai nghe được đáp án không hề giận dữ, trái lại cười ha hả, cậu bé nói với Tôn Nhạc Bằng: “Đã nghe thấy chưa? Đáp án là búp bê đó!”