Nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành 1/7, Hạ Chí: “Có lẽ đêm nay lão Trần sẽ đến cửa.”
Lúc ấy ông ta cứ nhìn vào đồng hồ, chẳng lẽ ma quỷ chỉ có thể hành động vào ban đêm?
Dịch Vân Kình mỉm cười: “Không sợ, đến lúc đó để ông ta có đến mà không có về.”
Dựa vào giá trị vũ lực của anh, quả thực có tư cách nói lời này.
Hạ Chí: “Vậy bây giờ chúng ta dạo một vòng quanh khu chung cư nhé?”
Trước mắt hai người coi như là ‘đồng minh’, hung thần cung cấp sự bảo vệ bằng vũ lực, người đánh cá cũng nên đóng góp một số cống hiến mới phải.
Góc đông bắc của khu chung cư có một ao nước nhỏ, bên cạnh có hòn giả sơn và một chiếc đình nhỏ, mấy ông lão đang ngồi ở đó chơi cờ tướng, mấy bà lão thì đang tán gẫu.
Dịch Vân Kình vừa đi ngang qua, tiếng nói chuyện của mấy bà lão ngừng trong giây lát.
Người này trời sinh đã có loại trường khí tránh xa người ngàn dặm, thật sự không phù hợp với bầu không khí nơi này, giống như một con sư tử trà trộn vào trong bầy linh dương, nhìn thế nào cũng không ăn khớp.
Hạ Chí lại khác biệt, vừa nhìn thấy cậu, mấy bà lão đều trở nên nhiệt tình.
Thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, tính tình lại mềm mỏng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, là mẫu người trẻ tuổi được mấy bà lão yêu quý nhất.
“Tiểu Hạ, nghe nói có người mới chuyển đến tòa của các cậu?” Một bà lão mặc áo hoa màu đỏ hỏi.
Hạ Chí gật đầu: “Vâng, bảy người trẻ tuổi, nghe nói là nhà soạn thảo của tạp chí, tới nơi này tìm kiếm tài liệu.”
Đây là cách nói ngày hôm qua của Diệp Mân.
“Nhà soạn thảo?” Bà lão không hiểu lắm: “Có phải là làm phỏng vấn không?”
Bà ta càng hứng thú nói chuyện hơn: “Chung cư số bảy này thật sự không ít chuyện để nói.”
Thanh niên mới chuyển tới một năm, bình thường cũng không thích hóng chuyện, hiển nhiên không hiểu rõ tình huống nơi này, bà ta tốt bụng kể cho một ít.
Bà lão mặc áo ngắn tay màu tím nói chen vào: “Cậu biết thằng nhóc ở tầng hai kia không? Tôi còn quen biết cha mẹ thằng nhóc đó đấy, khi còn trẻ còn cùng làm việc trong một nhà máy, con người bọn họ cũng không tệ, đáng tiếc, không biết dạy con!”
Bà lão nhắc đến cậu ta thì liên tục lắc đầu, bà ta nói, Lý Văn bị cha mẹ cậu ta chiều hư, từ nhỏ đã không có chí tiến thủ, thành tích học tập mỗi năm đều đứng bét lớp, lớn lên lại càng không làm việc đàng hoàng, cha mẹ qua đời để lại cho cậu ta một căn nhà nhỏ, cậu ta cả ngày ở trong nhà chơi game, trước giờ chưa từng thấy cậu ta ra khỏi cửa, cũng không làm việc, chỉ sống dựa vào tiền cha mẹ để lại.
“Lần trước cậu của cậu ta giới thiệu cho cậu ta một cô gái, nghe nói lúc gặp mặt, cô gái kia giận đến mức ngay tại chỗ gọi điện thoại cho cậu của Lý Văn hỏi có phải ông ta có thù với mình hay không, vậy mà lại giới thiệu một người như vậy cho mình. Tôi thấy đời này cậu ta khó mà cưới vợ được.” Bà lão mặc áo hoa màu đỏ tiếp một câu, nhưng mà, người bà ta muốn kể cũng không phải là Lý Văn ở tầng hai.
Bà ta muốn kể về Bành Quyên ở tầng ba.
Số mệnh Bành Quyên này cũng thật khổ.
Cô ta sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, trên có một chị gái, dưới có một em trai một em gái, đứa con ở giữa luôn là đứa bị xem nhẹ nhất, Bành Quyên bị nuôi thành một người có tính cách yếu ớt rụt rè, đến năm mười tám tuổi, cha mẹ liền gả cô ta đi để đổi lấy sính lễ.
Cha mẹ nhà chồng cũng trọng nam khinh nữ như vậy, muốn con trai kế thừa hương hỏa gia đình, Bành Quyên vừa mang thai liền lén lút dẫn người đến phòng khám dởm siêu âm, trước trước sau sau đã phá bỏ mấy bé gái.
Phá bỏ mấy bé gái? Hạ Chí giật mình.
Bà lão cảm khái: “Đúng là tạo nghiệt mà, nuôi lớn một bé gái cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa mà thôi, lại nhất định muốn làm ra loại chuyện thất đức này.”
Về sau Bành Quyên không chịu nổi nữa, muốn ly hôn với chồng, nhưng chồng cô ta vẫn luôn không đồng ý, Bành Quyên bèn giấu chuyện mình lại mang thai rồi lén lút trốn đi, cô ta sinh ra đứa nhỏ trong chung cư số bảy, đặt tên là Bành Giai Hạo.
Khi đứa bé lên ba tuổi, chồng cô ta tìm tới cửa, Bành Quyên sống chết không bằng lòng giao con trai cho bọn họ, người nhà kia liền mỗi ngày chặn cửa, hắt sơn hắt máu gà lên cửa, ầm ĩ khiến cả khu chung cư đều biết.