Chương 3.3

Sau khi thanh niên xuống xe, Vương Hưng nghi ngờ nói: “Không phải nói là xe bị trục trặc sao?”

Hạ Chí ăn ngay nói thật: “Có lẽ là trục trặc mang tính ngắt quãng, vừa rồi tôi thử một chút, lại không khởi động được rồi.”

Vương Hưng vẫn không nhịn được đánh giá cậu.

Không biết trong rừng núi này có cổ quái gì không, vừa rồi cậu bị rớt lại, lỡ như bị ma quỷ quấn thân, bạn trai cậu lại là một người mù, chắc chắn không phát hiện ra.

“Không sao là tốt rồi.” Anh ta khoác tay lên bả vai thanh niên, dường như đối phương không quen thân mật như vậy với người xa lạ, không nhịn được vùng vẫy tránh ra, Vương Hưng vờ như không phát hiện: “Vừa rồi mọi người phát hiện không thấy cậu, ai cũng rất lo lắng.”

Nói lời nhảm nhí gì vậy.

Nhưng làn da của thanh niên vẫn ấm áp, khả năng bị thay thế không lớn.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi ‘vận động dữ dội’, mùi vị trên người Vương Hưng khá là kỳ lạ, mùi mồ hôi và mùi cơ thể trộn lẫn với nhau, trực tiếp chui vào trong mũi Hạ Chí.

Cậu hơi ngạt thở, người chế tác trò chơi nghĩ gì vậy, ở mặt này cũng cần chân thật như vậy sao?

Khi đang thầm phàn nàn, cánh tay của cậu đột nhiên bị nắm lấy.

Dường như Dịch Vân Kình có loại bản lĩnh đặc biệt, luôn có thể chuẩn xác tìm được vị trí của Hạ Chí, lúc này bản lĩnh kia lại có đất dụng võ, cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Em muốn đi đâu vậy?” Anh nói: “Ngoan nào, bạn trai em không nhìn thấy, đừng để anh phải tìm em khắp nơi.”

Vương Hưng khựng lại, rõ ràng lời này có ý riêng.

Mặc dù đối phương không nhìn anh ta —— cũng không nhìn thấy, nhưng không vui trong lời nói là nhằm vào người nào, ai có tai đều có thể nghe ra.

Đệt, anh cho rằng ai cũng gay như anh sao?

Anh ta thầm oán một câu, trừng mắt nhìn.

Hạ Chí thầm nhủ một câu được cứu rồi, trên người Dịch Vân Kình có mùi hương tựa như gỗ tuyết tùng, lặng lẽ hít sâu một hơi, cảm giác như được chữa trị.

Phương Tác Ưng vốn ngoảnh mặt làm thinh, lúc này nói ra: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta vào nhà trước đã, ít nhất đêm nay cũng có chỗ qua đêm.”

Mọi người không có dị nghị, đi về phía ngôi nhà cổ.

Đợi một họ đến trước cổng chính, ngay sau đó, ngôi nhà cổ đột nhiên sáng đèn, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng cả toàn dinh thự, phác họa ra hình dáng của nó bên trong đêm tối.

“Nó, nó sáng đèn rồi ——”

Người phụ nữ trung niên chỉ về phía ngôi nhà, giọng nói run lẩy bẩy.

“Hít ——” Có người hít sâu một hơi: “Không phải nói là ngôi nhà cổ này sớm đã bị bỏ hoang sao?”

Liễu Độ cũng kinh ngạc: “Tôi, tôi tra được như vậy, từ mấy năm trước nơi này đã không có người ở rồi.”

Vậy sẽ là ai bật đèn?

Vấn đề này nặng nề đè ép trong lòng mọi người, gần như khiến bọn họ không thở nổi.

“Sẽ, sẽ không phải là...” Có người ấp a ấp úng, mấy chữ kia ngậm bên trong miệng, không dám thốt ra.

Ma?

Dù gì cũng là một kịch bản huyền nghi, không đến mức ngay từ đầu đã có ma quỷ nhào ra trước mặt rồi chứ?

Hạ Chí càng nghiêng về trường hợp là có nhà thám hiểm khác hơn, chẳng phải ngôi nhà cổ này rất nổi tiếng sao?

Cách một cánh cửa, loáng thoáng có tiếng nhạc truyền ra, tiếng nhạc du dương, càng khiến người ta run sợ.

“?” Vành tai Hạ Chí giật giật, giai điệu này, sao nghe quen như vậy?

Cậu lấy điện thoại di động ra, thuận lợi tìm được thứ muốn tìm, giơ điện thoại lên, ấn nút phát.

Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, mấy người kinh ngạc giật mình, sau đó dồn mắt nhìn lại —— trên màn hình điện thoại di động, trai xinh gái đẹp đang hôn nhau say sắm dưới mưa, âm nhạc quấn quýt triền miên, trùng khít với tiếng nhạc trong ngôi nhà cổ.

Mọi người: “...”

Hạ Chí lộ vẻ mặt ham học hỏi: “Tôi không hiểu rõ về ma quỷ, mạo muội hỏi một câu, ma cũng xem phim thần tượng sao?”

Mọi người: “...”

Người mới đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía người chơi già dặn kinh nghiệm, Vương Hưng liếc mắt: “Dù sao tôi cũng chưa từng thấy.”

Dư Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bất chợt nói ra: “Đây không phải là phim truyền hình nổi tiếng [Giây Tiếp Theo Yêu Em] được phát sóng cách đây không lâu sao? Do Tống Bách Xuyên đang nổi đóng vai chính, tôi có bạn cùng phòng là fan hâm mộ của anh ta, mỗi ngày xem phim trong ký túc xá.”

Bây giờ không ai cảm thấy trong nhà có ma nữa, bầu không khí khủng hoảng được quét sạch sành sanh.

Liễu Độ chợt nghĩ ra cái gì: “Tôi nhớ ra rồi! Hình như ngôi nhà này có chủ nhân!”

Chỉ có điều về sau bởi vì một số sự cố mà chủ nhân rời khỏi dinh thự, nói không chừng bây giờ trở về rồi.