Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiết Lập Thâm Tình Không Thể Sập

Chương 28.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chuyện này còn cần phải nói sao!” Phan Na Na bĩu môi: “Hoặc là anh linh này vô cùng nhỏ yếu, hoặc là bị nhốt ở nơi nào đó không thể rời đi, cũng hoặc là cả hai, trong phim kinh dị đều diễn như vậy.”

Diệp Mân kinh ngạc nhìn Phan Na Na một cái, nghe thấy mấy câu trước, cô ta còn tưởng rằng IQ của đối phương online rồi, kết quả là xem được trong phim kinh dị.

Nhưng phỏng đoán này quả thực rất có lý.

Bây giờ việc bọn họ cần làm là tìm ra anh linh.

...

Hạ Chí vừa tỉnh dậy, Dịch Vân Kình liền nói chuyện trẻ sơ sinh khóc đêm qua cho cậu biết.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh?

Lúc mười hai giờ, cậu đang say giấc nồng, đương nhiên không nghe thấy tiếng khóc.

Cậu thoáng nhìn lịch, chủ nhật.

Lần này vì sao anh linh lại khóc? Chẳng lẽ trong đêm người chơi lại ‘gây sự’?

Dịch Vân Kình lắc đầu nói: “Trừ cái đó ra, anh không nghe thấy tiếng vang khác thường nào.”

Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên lúc nửa đêm.

Người chết không cần ngủ, anh đang dựa vào đầu giường, thanh niên ngủ rồi bất tri bất giác đá văng chăn mền, ôm cánh tay của anh vào trong lòng, giống như khá hài lòng với cảm giác mát lạnh này, thậm chí còn khẽ cọ cọ mặt lên tay anh.

Đáng yêu!

Dịch Vân Kình khẽ cười một tiếng, đang muốn chọc chọc lên khuôn mặt mềm mại của cậu thì ngay sau đó, tiếng khóc bén nhọn vang vọng chung cư số bảy.

Nhưng kỳ quái là, trẻ sơ sinh khóc lớn tiếng như vậy, còn đang lúc nửa đêm, vậy mà không đánh thức bất kỳ người nào.

Toàn bộ khu chung cư vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu như có như không, tiếng kêu tiếng sủa của mèo hoang chó hoang, tiếng bước chân của người qua đường... tất cả đều biến mất.

Anh mở cửa, lặng lẽ đi ra khỏi chung cư số bảy, sau đó dừng bước lại —— trước cửa chung cư, một con mèo hoang ngậm chim sẻ, lăn ra đất ngủ thϊếp đi.

Hạ Chí nghe miêu tả của anh, ngẫm nghĩ: Chẳng lẽ năng lực của anh linh là cưỡng chế chìm vào giấc ngủ?

Không chỉ có tác dụng trên loài người, mà có tác dụng cả trên động vật.

Như vậy vấn đề lại tới rồi, Dịch Vân Kình nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, vì sao không chìm vào ngủ say?

Bởi vì anh là ‘phần mềm diệt virus’?

Dịch Vân Kình vừa thấy ánh mắt này của cậu liền biết, trong đầu thanh niên đang nảy ra mấy suy nghĩ cổ quái, anh khẽ xoa tóc Hạ Chí: “Đừng nghĩ lung tung nữa, đi ăn sáng đã.”

Ánh mắt Hạ Chí sáng rực lên.

Trong khu chung cư có một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, buổi sáng bán mỳ thịt bò và bánh nướng, hôm qua cậu đi qua ngửi thấy mùi thơm, bởi vậy trong lòng mong nhớ muốn tới nếm thử.

Cửa hàng không lớn nhưng rất sạch sẽ, buôn bán tương đối tốt. Khi bọn họ đến, đúng lúc có hai chỗ trống.

Bà chủ nhiệt tình chào hỏi Hạ Chí: “Một bát mỳ thịt bò, muốn cay, hành lá, rau thơm, đúng không?”

Hạ Chí hơi sững người, xem ra ‘Hạ Chí’ nguyên bản cũng là khách quen của nơi này, kỳ diệu là, vậy mà ‘cậu ta’ có khẩu vị giống hệt mình.

“Vâng.” Cậu khẽ gật đầu.

Bà chủ nhìn về phía Dịch Vân Kình: “Cậu cũng giống vậy?”

Bà ta cảm khái: “Cậu đến vào giờ này, lại còn đến cùng bạn, đúng là hiếm có.”

Ấn tượng của bà ta rất sâu sắc.

Người đàn ông này luôn lẻ loi một mình đến cửa hàng vào khoảng mười giờ sáng cuối tuần, thời điểm mà ít khách nhất, gọi một bát mỳ thịt bò, ăn xong ngồi lặng mấy phút, sau đó rời đi.

Trên mặt anh có sẹo, còn là người thọt, tới hai lần là bà chủ nhớ rõ rồi.

“Các cậu không hổ là bạn bè, ngay cả khẩu vị đều rất giống nhau.” Bà chủ nói ra.

Hơn nữa, bà ta nhớ lại một chút, ngày nào Tiểu Hạ đến, ngày đó luôn có thể nhìn thấy người đàn ông này, đúng là trùng hợp.

Dịch Vân Kình hơi khựng lại, ngay sau đó cười nói: “Đúng vậy.”

Ánh mắt của Hạ Chí rơi xuống nụ cười của anh, mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng khẩu vị này cũng không phải đặc biệt gì.

Cậu lặng lẽ cúi đầu uống một ngụm nước canh.

...
« Chương TrướcChương Tiếp »