Chương 28.1

Sáng sớm.

Tôn Nhạc Bằng mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên qua khe rèm cửa sổ, hắt xuống những vệt ánh sáng rực rỡ.

Toang rồi, sẽ không muộn giờ làm chứ?

Anh ta giật nảy mình, bỗng nhiên ngồi bật dậy, bày biện xung quanh nhắc nhở anh ta, đây là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

—— Anh ta nhớ ra rồi, anh ta đã chết, không cần phải đi làm nữa.

Tôn Nhạc Bằng cười khổ, Triệu Nhu bị động tĩnh vừa rồi của anh ta đánh thức, xoa mắt hỏi: “Ông xã, mấy giờ rồi?”

Tôn Nhạc Bằng nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ. Ngay sau đó, Triệu Nhu bỗng bắt lấy cánh tay anh ta: “Ông xã, tối qua anh có nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc không?”

Từ khi tiến vào trò chơi tử vong, hai người chưa được một giấc nào ngon giấc —— lúc nào cũng nằm trong nguy cơ tử vong, nơm nớp lo sợ, sao có thể ngủ ngon?

Tối hôm qua cũng không ngoại lệ, Triệu Nhu nhớ kỹ, khi đó mình còn thoáng nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi tám phút, cô ta vẫn không hề buồn ngủ.

Sau đó, cô ta nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, ngay sau đó mất đi ý thức.

Cô ta chưa bao giờ ngủ sâu như vậy.

Trái tim Tôn Nhạc Bằng cũng siết lại, trải nghiệm của anh ta và Triệu Nhu giống hệt nhau.

Đã xảy ra chuyện gì?

Những điều chưa biết thường có thể khơi dậy nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mọi người, lúc này, anh ta không nhịn được nghĩ, nếu như anh linh có thể khiến cho người ta ngủ say vào ban đêm, vậy chẳng phải gϊếŧ bọn họ dễ như trở bàn tay?

Anh ta và Triệu Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cô ta cũng có hoảng sợ giống vậy.

“Hai người cũng nghe thấy rồi?” Cửa không khóa, Diệp Mân đứng trước cửa ra vào nhìn cặp vợ chồng trẻ hoảng đang hốt lo sợ: “Ra đi, mọi người đều ở trong phòng khách rồi.”

Người chơi ngồi thành vòng tròn.

Diệp Mân nói: “Mười hai giờ tối qua, mọi người đều nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, sau đó nhanh chóng chìm vào ngủ say... đúng vậy không?”

Phan Na Na một tay chống cằm: “Tôi không biết, tôi ngủ từ sớm rồi.”

Diệp Mân: “...”

Cô ta liếc một cái, sau đó nhìn về phía những người khác, những người khác rối rít gật đầu.

Tôn Nhạc Bằng cẩn thận dè dặt hỏi: “Vì sao lại như vậy? Tối qua chúng ta cũng không chọc vào nó?”

Nếu như lần đầu tiên trẻ sơ sinh khóc là bởi vì bọn họ tập kích người phụ nữ có thai, vậy thì lần này bọn họ cũng đâu làm gì chứ.

Diệp Mân lập tức chỉ ra: “Hai lần trẻ sơ sinh khóc không giống nhau.”

Cô ta lấy điện thoại di động ra, cho bọn họ nhìn thời gian bên trên, 8:14, chủ nhật.

Thời gian lần này không bị đột nhiên nhảy sang ngày kế tiếp.

Vu Hào nói: “Như vậy, anh linh có hai loại năng lực, một loại là thao túng thời gian, một loại là khiến người ta rơi vào trạng thái ngủ say?”

Triệu Nhu nhíu mày, không chỉ cô ta, mà những người chơi khác cũng có cảm giác giống vậy: Dường như hai loại năng lực này đều không có nhiều tính công kích?

Theo như bình thường, chẳng hiểu vì sao chìm vào ngủ say trong trò chơi tử vong là một chuyện rất đáng sợ, mang ý nghĩ lúc này người chơi chỉ có thể mặc cho người ta chém gϊếŧ, bình thường ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ nhìn thấy thi thể của đồng đội.

Nhưng bây giờ toàn bộ đội ngũ bọn họ đều ngồi ở chỗ này, anh linh lại không nhân cơ hội này xuống tay với bọn họ.

Diệp Mân nghĩ ngợi: “Thật ra hai loại năng lực đều đang tiêu hao thời gian làm nhiệm vụ của chúng ta.”

Lần khóc đầu tiên, thời gian đếm ngược từ chín ngày thành tám ngày. Lần khóc thứ hai, khiến cho bọn họ rơi vào trạng thái ngủ say cả một buổi tối.

Nếu như mỗi đêm nó khóc một lần, vậy có nghĩa là sau mười hai giờ bọn họ không cách nào ra ngoài thăm dò. Phải biết, càng đến giai đoạn sau của phó bản, thời gian càng quý giá, người chơi làm nhiệm vụ suốt đêm cũng là chuyện bình thường.

“Có lẽ anh linh không cách nào trực tiếp công kích người chơi.” Cô ta đưa ra kết luận: “Cho nên áp dụng cách này để quấy nhiễu chúng ta.”

Mà nguyên nhân khiến anh linh không cách nào công kích người chơi ——